Sốt đến hôn mê tận sáu ngày, rốt cục Liễu Tích Âm cũng tỉnh lại.
Mệt nhọc tới cực điểm Ô Ân nằm sấp ở trên bàn dưỡng thần, phát hiện bên giường có động tĩnh, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn lại.
Không phải là ảo giác!
Đôi mắt Liễu Tích Âm đang chậm rãi mở ra.
Ô Ân kích động nhào tới bên giường, cầm tay Liễu Tích Âm.
"Liễu Nhi! Liễu Nhi! Ngươi rốt cục cũng tỉnh lại!"
Liễu Tích Âm mê man nhìn Ô Ân, một hồi lâu mới nói:
"Ta đây làm sao vậy?"
"Ngày đó ngươi không cẩn thận rớt xuống nước, trở về liền nhiễm phong hàn, hôn mê sáu ngày!" Khóe mắt Ô Ân đỏ lên.
Liễu Tích Âm nghe xong, buông mi mắt xuống, như là đang nhớ lại sự tình trước khi hôn mê.
Ô Ân nhìn Liễu Tích Âm thật lâu không có đáp lại, hỏi:
"Ngươi không nhớ gì cả sao?"
Nhưng mà Liễu Tích Âm vẫn nằm đó, nhìn đỉnh chóp màn, không có phản ứng.
Sẽ không là do nóng quá làm đầu hỏng mất đi?! Ô Ân càng nghĩ càng khẩn trương, vương hai đầu ngón tay, giơ lên trước mặt Liễu Tích Âm, có chút sốt ruột hỏi:
"Biết đây là mấy không? Là một hay là ba?"
Liễu Tích Âm ổn định lại một hồi nhìn trước mắt là hai ngón tay, lại nhìn đến gương mặt đang lo lắng của Ô Ân, bật cười một tiếng, nhẹ giọng nói:
"Ô Ân, ta chỉ là vừa mới tỉnh lại, đầu có chút mơ hồ."
Thở dài một hơi, Ô Ân thu hồi tay: "Làm ta sợ muốn chết, ta cho rằng ngươi sốt cao nóng rần lên làm đầu choáng váng..."
"Ô Ân, ta có chút khát nước."
"Hảo, ta đi rót cho ngươi chút nước trà." Ô Ân vừa mới đứng lên nghĩ đi đến bên cạnh bàn, đột nhiên trước mắt biến thành màu đen một trận, cảm giác thân thể muốn mất cân đối, Ô Ân thò tay bắt lấy ghế tựa, té nửa trên mặt đất.
Nghe âm thanh va chạm vào bàn, thị nữ bên ngoài vội vàng chạy vào, thấy Nhị Hoàng tử ngã nghiêng người trên ghế tựa bên cạnh, vội vàng đến đỡ.
"Ô ân ngươi không sao chứ?" Liễu Tích Âm cũng bị Ô Ân làm cho hoảng sợ.
Ngồi ở trên ghế một hồi, cảm thấy trước mắt không còn màu đen nữa, Ô Ân bất đắc dĩ nói:
"Sáu bảy ngày liên tục không có hảo hảo nghỉ ngơi, thân thể có chút không tốt."
"Ngươi về trước nghỉ ngơi đi!" Liễu Tích Âm khuyên nàng.
"Ân, ta ở đây với ngươi."
Nghe được Ô Ân kiên trì, Liễu Tích Âm buông mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Ô Ân vừa mới đứng lên, trước mắt lại biến thành màu đen, nhanh lại ngồi xuống.
Liễu Tích Âm nhìn nàng như vậy, ngữ khí kiên định nói:
"Mau trở về nghỉ ngơi đi!"
Cảm giác thân thể xác thực là đã đến giới hạn, Ô Ân cũng không hề cậy mạnh, thong thả chuyển qua trước giường, dùng tay tản tản mái tóc của Liễu Tích Âm một chút.
"Ta đi dưỡng thần một chút sẽ trở lại cùng ngươi."
Liễu Tích Âm gật đầu, nhắm mắt lại, mặt mày cũng mang theo mệt mỏi.
Bệnh như núi đảo, bệnh như kéo tơ.
Liễu Tích Âm từ từ chuyển biến tốt đẹp, có thể xuống đất bước đi, Ô Ân vài ngày đầu đều dành ra cả buổi chiều đến bồi Liễu Tích Âm.
Qua mấy ngày, nhìn Liễu Tích Âm mỗi ngày thần sắc vẫn mệt mỏi như trước, vốn định mang nàng ra ngoài giải sầu, thế nhưng chiến sự ở tiền tuyến chính thức khai hỏa, Ô Ân bận rộn đến nỗi không có thời gian đến bên Tích Âm.
Đại Tống, Gia Hưng Quan.
Gia Hưng Quan, tường thành, phong hỏa đài, tướng sĩ từ lâu đã an giấc, chỉ còn nhịp chân rất nhỏ của binh lính tuần tra kèm theo âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau, cùng hỗn hợp âm thanh của tiếng dế gọi nhau trong bụi cỏ, từng trận bão cát, thổi tạt trên mặt gây đau rát, làm xuất hiện vài vết thương nhỏ trong mùa đông lạnh.
Hà Hữu Lợi năm bốn mươi hai,làm binh sĩ đã mười tám năm, không công không trạng, chỉ là một tiểu đội trưởng thủ thành, Thượng quan nói qua nửa năm liền cho hắn ruộng đất hoàn lương, trước trận, hắn nhận được thư từ lão thê tử gửi đến, trong nhà liền nuôi hai con heo, đứa con nay đã mười tám! Đáng thương là từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp mặt cha.
Hắn hít một hơi khí lạnh mùa đông, lên tinh thần. Lòng bàn tay hung hăng đánh vào tên tân binh sĩ đang buồn ngủ kia, mắng: "Tiểu quỷ, Tây Hạ gần đây rục rịch, đem áp phích phóng phát sáng, phải chú ý này."
Sau đó sải bước về phía trước.
Tân binh sĩ Mã Đại Quý bị đánh cho một cái, lảo đảo nhanh đứng thẳng lưng lên.
Bóng cây đen chập chờn, thật giống như vô số ác quỷ đang vẫn tay, tiếng sói tru xa xa, gọi đến là người ta sởn tóc gáy.
Như những đứa trẻ thôn, luôn sợ những thứ quái dị.
Mã Đại Quý nhìn hướng thôn trang bị vứt đi, rùng mình một cái, da đầu truyền đến từng trận ma ý, cả người tỉnh táo, cảm thấy rừng núi hoang vắng này, nơi nào cũng đều có khả năng có quái vật thường lui tới, không dám thất thần, vội vàng đuổi kịp bước chân của Hà Hữu Lợi.
Đi tới đi lui, gió lạnh thổi qua, đèn dầu trong tay bỗng tắt hết.
Trong bóng tối, có người vỗ vai hắn.
Mã Đại Quý dùng hết toàn thân khí lực mới kìm được tiếng thét chói tai, cúi đầu, dưới ánh trăng tĩnh lặng, sau lưng xuất hiện một thân ảnh mang trên người một cái áo lông thật dài, tựa hồ so với báo còn cao lớn hơn, so với cọp còn hung mãnh hơn, trên tay cầm chính là loan đao.
Quái vật biết dùng đao sao?
Không kịp suy nghĩ, sợ hãi làm tắc nghẽn yết hầu, trong hoảng loạn, hắn quay đầu lại.
Hắn thấy, trong bóng đêm loan đao vẽ lên một đường cong màu bạc.
Hắn thấy, dưới cái mũ sói đó có đôi mắt còn hung mãnh hơn dã thú.
Tàn nhẫn vô tình, lộ ra đầy lãnh ý, sát khí tứ phía.
Trốn! Không trốn! Không thể trốn!
"Quỷ lang tới __ __"
Tên tân binh sĩ tuần tra phát ra một âm thanh cảnh báo, cũng là tiếng cảnh báo cuối cùng.
Vĩnh viễn không nhận được tin từ nhà, không ăn được đồ ăn quê nhà...
Cái đầu mười tám tuổi rơi xuống cùng hoa máu đầy trời rơi vào bụi bậm
Thân ảnh cao lớn của Y Nặc đứng nguy nga trên tường thành, hắn không chút để ý, vẩy vẩy vết máu dính trên loan đao, thổi lên tiếng huýt sáo, ngàn vạn quỷ lang chen chúc nhau đi đến, tụ tập dưới tường thành, tiếng giết chóc nổi lên bốn phía.
"Tây Hạ xâm lấn!"
Hà Hữu Lợi không kịp nghĩ vì sao đội quân phía trước không có cảnh báo, không kịp nghĩ địch nhân như thế nào lại bò lên tường thành, hắn té, đánh về phía phong