Trong lòng Ô Ân hỗn loạn không có gì sánh được, này quỳ cũng không phải, không quỳ cũng không phải. Bất thình lình Liễu Tích Âm đánh làm Ô Ân trở tay không kịp, đang mờ mịt lại bị Liễu Tích Âm kéo xuống quỳ trên đất.
Liễu Tích Âm giữ lại nước mắt, ngữ khí quyết đoán kiên định.
"Ta đã gả cho Ô Ân, không mong thúc phụ cùng thím tha thứ, hôm nay từ biệt, ngày sau... Không biết bao giờ mới có thể gặp lại, Tích Âm cũng không có mặt mũi quay về Liễu gia, chỉ mong các người vẫn luôn khỏe mạnh. Cuộc đời này không thể tẫn hiếu, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ hoàn báo chữ hiếu."
Nói xong hướng về phía trước trịnh trọng dập đầu ba cái.
Ô Ân hoàn toàn chưa có tiến vào nhân gia cưới khuê nữ nhà người ta lại muốn dập đầu, chỉ có thể gian nan cúi đầu, này đã là cực hạn đối với nàng, đời này nàng còn không quỳ trước người nào đối với Tây Hạ vương cũng chỉ là quỳ một gối xuống.
Là ta xem thường dũng khí của Liễu Tích Âm, là hiểu lầm nàng sao? Ô Ân còn ngây người. Liễu Thiên Thác cầm ghế trong tay muốn ném đến trước mặt, mắt thấy sắp đập trúng Ô Ân, Liễu Tích Âm xoay người ôm lấy Ô Ân.
"A!" Liễu phu nhân sợ hãi cùng âm thanh đau nhức của Liễu Tích Âm song song vang lên.
Rốt cục Ô Ân cũng phục hồi tinh thần, đỡ lấy Liễu Tích Âm.
"Tích Âm!"
Liễu Thiên Thác thấy tên nam tử dị tộc quần áo hoa lệ cùng quỳ bên cạnh Liễu Tích Âm, liền biết hắn chính là Tây Hạ vương. Ném ghế còn chưa đủ, cùng vùng vẫy suy nghĩ làm sao để đánh người, trong miệng mắng thẳng "Vô liêm sỉ! Dám dụ dỗ cháu gái lão tử!" Hoàn toàn mất đi lý trí.
Liễu phu nhân vẫn là người tương đối thanh tỉnh, nhìn Liễu Tích Âm cam tâm tình nguyện chính mình bị thương cũng muốn che chở cho người kia, nhất định là yêu thương đối phương, nhớ lại ngày trước vì hôn sự của cháu gái mà hao tổn tâm tư, hiện nay...
"Tích Âm, các ngươi ra ngoài trước đi, các ngươi ở đây phu quân chỉ càng thêm tức giận."
Nghe vậy, Liễu Tích Âm khổ sở gật đầu. Vẫn không quên nhìn thoáng qua hai vị trưởng bối, được Ô Ân đỡ đi ra ngoài lều trại.
Cử chỉ của Ô Ân thật cẩn thận, Liễu phu nhân thu hết vào đáy mắt, cả đời nữ nhi, không phải là chỉ ngóng trông một người thật lòng yêu thương mình hay sao. Huống hồ cho tới bây giờ đều là quân thần chi lễ, thân thích chi lễ. Thật không có nghe qua có vị hoàng đế nào quỳ trước cha mẹ vợ của mình, huống hồ chi bọn họ còn là địch nhân, nhưng là bọn hắn lưỡng tình tương duyệt, ai!
Liễu Thiên Thác tức giận toàn thân run lên, Liễu phu nhân cũng không kịp suy nghĩ nhiều gì, bận rộn vì hắn vuốt lưng thuận khí làm hắn bớt giận.
Ô Ân mang Liễu Tích Âm trở về trong lều trại, đưa tay muốn cởi thoát quần áo của Liễu tích Âm kiểm tra tình trạng vết thương ở sau lưng, còn chìm đắm trong thương cảm thì Liễu Tích Âm vội vàng kéo tay Ô Ân.
"Để, để Hồng Oanh đến đây đi." Tuy rằng hai người từng có chạm qua da thịt chi thân, nhưng lại xảy ra nhiều chuyện bộn bề như vậy, hóa ra cảm giác thân cận mới lạ không ít, nhưng nếu lúc này cảm giác hết sức chân thành gặp lại, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
"Cũng phải, kia để Hồng Oanh đến đây, ta đi lấy thuốc."
Chờ đến khi Ô Ân cần thuốc đến, Liễu Tích Âm đã cởi áo nằm sấp trên giường, lưng trắng như tuyết đột ngột xuất hiện một khối bầm tím lớn, xung quanh đỏ lên làm phá làn da.
Ngồi vào bên giường, Ô Ân dùng lực đạo nhẹ nhất bôi thuốc cho Liễu Tích Âm.
Cảm thụ được cảm xúc của người sau lưng, Liễu Tích Âm quay đầu lại nhìn Ô Ân, người này lại bắt đầu thất thần. Từ sau cái chết của Tây Hạ vương, thái độ của Ô Ân đối với nàng có chuyển biến lớn, nàng vốn tưởng rằng Ô Ân tức giận nàng phá hủy kế hoạch, sinh khí với nàng vì không tin tưởng Ô Ân, qua biểu hiện của Ô Ân với thúc phụ và thím ngày hôm nay, làm cho Liễu Tích Âm nhịn không được mà hỏi.
"A Thanh! Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?"
Trên lưng tay dừng lại một lát, lại thong thả bôi tiếp.
"Ta đang suy nghĩ, ngươi thích Diệp Chiêu như vậy, vì cái gì mà muốn ở lại bên ta?!" Thoa dược tay không có một chút run.
Liễu Tích Âm nhíu mắt lại liền muốn đứng dậy, lại bị tay Ô Ân đè lại.
"Tích Âm, ta sợ hãi!"
"Ngươi sợ