Y Nặc tại địa điểm hòa đàm đợi nửa ngày, chỉ thấy một gã sứ giả của Đại Tống đến.
"Chẳng lẽ là Diệp Chiêu sợ không dám tới?" Y Nặc trừng mắt với tên sứ giả kia.
Sứ giả chắp tay nói: "Tướng quân chúng ta cũng có một yêu cầu, nếu quý quân đáp ứng, tướng quân sẽ lập tức đến."
Nói xong, giơ cái lồng sắt trong tay, bên trong có một con chim bồ câu đưa tin.
Đối với sự thay đổi của Tống quân lúc này, tâm tư Y Nặc sinh ra cảnh giác.
"Yêu cầu gì?"
Sứ giả nói: "Biểu muội của Diệp tướng quân Liễu cô nương cũng phải tham gia hòa đàm lần này."
Ô Ân đã sớm dặn dò qua, Diệp Chiêu rất có khả năng đưa ra yêu cầu này, có thể trực tiếp đáp ứng.
Y Nặc nghe vậy yên lòng, không có ra cái yêu cầu gì bất lợi, tất cả đều nắm thế thượng phong.
Sau khi Y Nặc sảng khoái đáp ứng, sứ giả mở lồng sắt ra, viết lên trên tờ giấy ký hiệu sớm cùng Diệp tướng quân ước định, buộc lên chân bồ câu, thả nó bay đi.
Trong doanh trại Tây Hạ, Ô Ân cũng thu được tin Y Nặc phát tới, tuy rằng đã sớm có dự liệu, cũng không khỏi nhíu mi lại.
Nàng thực sự không muốn để Liễu Tích Âm can thiệp vào chiến sự của hai quốc, đáng tiếc trời không toại nguyện lòng người. Nàng bị kẹp giữa Liễu Tích Âm và Diệp Chiêu, Liễu tích Âm làm sao lại không bị kẹp giữa nàng và Diệp Chiêu chứ?
Đi vào trong lều trại, Liễu Tích Âm đang vì Ô Ân mà may một đồ vật.
Chính là do trời đông giá rét, Ô Ân mặc áo giáp có tay giác kim loại, tuy rằng có khả năng phòng ngự đao thương nhưng không thể chống chọi với cái lạnh, Liễu Tích Âm thấy mỗi lần nàng chịu đựng đông lạnh tay đều đỏ bừng lên, vô cùng đau lòng, liền nổi lên tâm tư muốn muốn may cho nàng một đôi găng tay.
"Tích Âm." Ô Ân gọi nàng.
Liễu Tích Âm thấy nàng tiến đến, cười nói:
"A Thanh, ngươi tới rất đúng lúc, ta đã may cho ngươi một đôi găng tay, ngươi tới thử xem."
Ô Ân nghe lời, giơ tay lên, tùy ý để Liễu Tích Âm đem găng tay đeo vào, cảm giác da lông mềm mại, Ô Ân nhéo nhéo tay, cũng không gây trở ngại hoạt động của ngón tay, tay nghề của Liễu Tích Âm thật không sai.
Ô Ân cười nói: "Cảm ơn ngươi Tích Âm."
"Chúng ta trong lúc này cần gì nói cảm ơn." Liễu Tích Âm cầm tay kia của Ô Ân, quả nhiên mùa đông rất lạnh, ngồi xuống chuẩn bị may thêm một cái khác.
"Tích Âm, Diệp Chiêu nói khi đàm phán muốn gặp ngươi."
Liễu Tích Âm lấy kim may trong tay ngẩng ra, ngẩng đầu nhìn Ô Ân, phát hiện trong mắt Ô Ân cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
Bỏ kim may trong tay xuống, Liễu Tích Âm đứng lên đi đến lấy áo choàng.
"Ngươi muốn ta đi cùng sao?"
"Ân."
Chiến trường đao kiếm không có mắt, để ngừa vạn nhất, Ô Ân để Liễu Tích Âm mặc một bộ nhuyễn giáp ở bên trong, hai người quần áo chỉnh tề, liền mang theo vài thân binh xuất phát.
Hai người cùng cưỡi một con ngựa, Liễu Tích Âm ngồi trong lòng Ô Ân, trên người Ô Ân mặc giáp thượng, Liễu Tích Âm dựa vào cũng khó chịu, nhưng nếu chỉ ở trong lòng của nàng, vô luận là đối mặt với cái gì, Liễu Tích Âm vẫn luôn cảm thấy an tâm.
"Đã lâu không có cưỡi trên người Truy Phong." Liễu Tích Âm cảm thán.
"Đúng vậy, may là ngươi không nặng, bằng không Truy Phong khả năng là sẽ chạy không nhanh." Bầu không khí có chút trầm trọng, Ô Ân muốn phá vỡ bầu không khí này.
Liễu Tích Âm liếc mắt giận nàng.
"A Thanh ngươi đây là ghét bỏ ta béo sao?!"
Khi Liễu Tích Âm bị bán qua Tây Hạ cũng gầy đi không ít, mỗi ngày Ô Ân đều cấp cho nàng toàn đồ bổ, thật vất vả mới dưỡng giống như trước. Đáng tiếc khi khôi phục ký ức hai người lại giận dỗi, trong lòng Liễu Tích Âm hỗn loạn không có để ý chuyện cơm nước, không hảo hảo ăn cơm, lại gầy đi không ít.
Ô Ân cười nói: "Như thế nào lại ghét bỏ? Mục tiêu của ta là muốn dưỡng ngươi đến Truy Phong bất động.
Truy Phong bất động, kia không biết béo đến cái dạng gì? Liễu Tích Âm nghĩ, cảm thấy buồn bực, nghiêng thân đem bàn tay trắng như phấn đánh lên người Ô Ân.
Ô Ân vội vàng nắm lấy tay nàng, nói: "Đánh vào giáp thượng tay sẽ đau, ta rất đau lòng."
Nói xong cười ha ha.
Ô Ân sợ cưỡi ngựa quá nhanh sẽ làm cho Liễu Tích Âm khó chịu, liền cưỡi ngựa hơi chậm một chút, cho nên Diệp Chiêu bên kia đã đến đại điểm hòa đàm trước.
Y Nặc đứng ở trong trướng chờ, một nghìn binh sĩ xếp thành hàng ở sau hậu phương.
Tống quân tới, Diệp Chiêu cưỡi con ngựa màu trắng, mặc áo giáp bạc, khôi