Triệu Ngọc Cẩn nghe được một ít lời đồn thổi, cũng không có để ở trong lòng, chỉ cần A chiêu của hắn không phát run, chuyện này liền ở rất xa hắn. Tay hắn không thể cầm vai không thể khiêng, cũng không muốn lại thêm lo lắng chờ đợi nữa, liền lệnh cho tất cả đầy tớ trong phủ không được đem tin tức này đến tai Diệp Chiêu, ảnh hưởng đến Diệp Chiêu an thai.
Diệp Chiêu ở bên này, lần thứ hai bị bà bà hạ lệnh an tâm ở nhà an thai, không thể làm gì khác hơn là không để ý đến chuyện bên ngoài, làm bé ngoan ở nhà.
Liễu phủ bên kia cũng thu được một ít tin tức, Liễu Thiên Thác cùng với các lão bằng hữu trong quân doanh lúc trước uống rượu nói chuyện phiếm, hắn cùng lão bằng hữu tùy tiện nói một chút chuyện triều đình.
Sự tình của Tây Hạ, Liễu Thiên Thác để ở trong lòng, về đến nhà vẻ mặt u sầu, Liễu phu nhân hỏi làm sao vậy, hắn đem lo lắng trong lòng nói ra hết.
Sau đó, Liễu phu nhân lại nói cho Liễu Tích Âm.
Nha hoàn trong phủ lại bắt đầu ra ngoài mua rất nhiều huân hương an thần giúp ngủ an giấc, Liễu Tích Âm lại bắt đầu cả đêm khó ngủ.
Không quá một ngày, cảm giác ở trong nhà buồn bực muốn phát bệnh làm Diệp Chiêu rốt cục cũng không thể chịu đựng được loại sinh hoạt này, không để ý đến cái bụng định leo tường chuồn ra ngoài, lại bị bà bà đến thăm bắt quả tang.
Cuối cùng Triệu Ngọc Cẩn phải thỏa hiệp, vì cái bụng của Diệp Chiêu nàng cho nàng đi ra khỏi cửa, sau khi đi đến chỗ Hồ Thanh, lại đi đến Liễu phủ, Liễu Thiên Thác tự nhiên là rất hoan nghênh.
"Như thế nào không thấy biểu muội?" Diệp Chiêu hỏi.
"Nha đầu kia ở phía sau hậu viện." Liễu Thiên Thác không hy vọng người một nhà mà giống như người xa lạ.
Thời gian trôi qua, nhất là sau khi Diệp Chiêu không can thiệp vào chuyện của Liễu Tích Âm, ngăn cách của hai người dần dần tiêu trừ, tuy rằng Liễu Tích Âm không quá bằng lòng gặp Diệp Chiêu là được.
Diệp Chiêu có ý tu bổ tình cảm của nàng cùng Liễu Tích Âm, liền đi hậu viện tìm nàng.
Liễu Tích Âm chà lau chiếc đàn của chính mình, mấy ngày gần đây tâm nàng thật loạn, chỉ có như vậy mới làm cho những lo nghĩ của nàng an tĩnh lại.
"Biểu muội."
Âm thanh lâu ngày không gặp vang lên, nhưng Liễu Tích Âm vẫn không muốn gặp chủ nhân của âm thanh đó.
Thấy Liêu tích Âm không để ý tới mình. Diệp Chiêu cũng theo thói quen, vuốt vuốt cái bụng của chính mình, nói:
"Chờ đến hài tử này sinh ra, rượu đầy tháng biểu muội nhất định phải tới uống."
"Ân." Liễu Tích Âm lãnh đạm trả lời.
Mất mát, Diệp Chiêu dự định quay đầu hồi phủ, hướng ra bên ngoài đi được mấy bước bỗng nghiên xoay người lại có chút do dự nói:
"Biểu muội, nếu như ngươi muốn đi tìm hắn, liền đi đi."
Phút chốc Liễu Tích Âm ngẩng đầu, thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệp Chiêu.
"Ta vẫn luôn mong muốn ngươi có thể sống hạnh phúc như những nữ tử bình thường khác, nhưng ngươi..." Trên mặt Diệp Chiêu lộ ra thần sắc rối rắm, lại đi đến trước mặt Liễu Tích Âm. Ngồi xuống.
Diệp Chiêu luôn xem Tây Hạ là địch quốc, chuyện của Tây Hạ vương cùng Liễu Tích Âm đến nay nàng cũng khó chấp nhận, khả là Tây Hạ vương luôn phái người đến tìm Liễu Tích Âm, Liễu Tích Âm vẫn luôn kiên định chỉ gả cho Tây Hạ vương.
Diệp Chiêu mang thai tâm tựa hồ cũng có sự chuyển biến, nghĩ đến nếu chính mình cùng Triệu Ngọc Cẩn xa cách nhau mấy năm, sẽ khó chịu như thế nào. Biểu muội vẫn luôn ở một nơi xa xôi Đại Tống nhó nhung người trong lòng, cô độc sống hết quãng đời còn lại, không khỏi... Không khỏi có chút tàn nhẫn.
Diệp Chiêu rối rắm thật lâu, thấy hiện nay Liễu Tích Âm thần sắc càng ngày càng tiều tụy, cuối cùng cũng không nhịn được chính mình nói ra, còn không nghĩ tới là rõ ràng quyết định.
"Ta sẽ cùng cậu bọn họ nói, để ngươi__ __"
"Chậm."
Liễu Tích Âm cắt đứt lờinói của Diệp Chiêu.
Trong lòng Liễu Tích Âm tràn đầy chua xót, Liêu quốc mới vừa bị tiêu diệt, Diệp Chiêu đến nói nàng có thể quay về Tây Hạ, thậm chí nàng còn hoài nghi ý đồ của Diệp Chiêu.
"Là bởi vì Liêu quốc vừa mới bị Tây Hạ diệt, ngươi mới nói như vậy sao?"
"Cái gì?" Diệp Chiêu đứng lên. "Liêu quốc bị diệt?"
Liễu Tích Âm hiểu rõ, Diệp Chiêu thật sự không biết.
Hàm sức ý tứ của Liễu Tích Âm cũng không rõ nói: "Chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không biết sao?"
Diệp Chiêu nhớ lại, gần đây Triệu Ngọc Cẩn cùng bà bà, ngoại trừ trong nhà ra thì đi đâu cũng không cho phép nàng đi, nàng còn tưởng rằng chỉ là lo lắng nàng động thai khí.
Liêu quốc bị diệt, mục tiêu tiếp theo của Tây Hạ kia...
Nàng nhớ tới lời nói Liễu Tích Âm nói, hiền hỏi:
"Không phải ngươi nói hắn đã đáp ứng sẽ không tiến công Tống sao?"
Liễu Tích Âm châm chọc nhìn Diệp Chiêu, âm thanh hư vô mờ mịt:
"Trừ phi Trường Giang và Hoàng Hà nghịch lưu, trừ phi, Y Nặc sống lại."
Nàng không làm được trơ mắt nhìn Ô Ân tiến công Tống, cũng không thể đứng bên phía đối lập Ô Ân mà đi khuyên can nàng.
Cho nên, cứ như vậy đi, cái gì cũng không làm.
Nghĩ đến Đại Tống sắp phải sinh linh đồ thán, Diệp Chiêu vội la lên: "Không có biện pháp khác sao?"
"Ta sẽ không làm trở ngại cho nàng." Liễu Tích Âm nói "Cũng không ngăn cản được nàng."
Nếu như lúc trước Tây Hạ vương thật sự không tiến công Đại Tống, kia chính mình khổ tâm