Trong thành bất quá chỉ cần hai canh giờ liền bị công phá, đại quân Tây Hạ đi đến phía ngoài hoàng cung, Diệp Chiêu dẫn theo năm vạn cấm quân đứng thủ trước của cung, cách đây năm năm, đây là lần thứ hai Diệp Chiêu lại mặc áo giáp, lãnh binh tác chiến.
Ba mươi vạn quân Tây Hạ đánh với năm vạn cấm quân, kết cục không hề lo lắng, Đại Tống số đã tận.
Diệp Chiêu thấy Ô Ân ngồi trên lưng ngựa, nàng là địch nhân, lần trước nàng không thể đem Ô Ân giết chết, hiện nay, đến lượt chính mình. Ô Ân cùng diệp Chiêu xa nhau bất quá trăm mét, Diệp Chiêu lại cảm thấy như cách nhau ngàn dặm, đó có phải là khoảng cách sống hay chết.
"Diệp Chiêu, ngươi tới là để lãnh chết sao?" Ô Ân nói.
Diệp Chiêu không đáp lại Ô Ân nói, mà mang theo cấm quân bắt đầu xung phong. Binh sĩ hai bên đổ ào vào nhau, cuối cùng bắt đầu chém giết.
Diệp Chiêu khởi động đại đao tám mươi tám cân của nàng, không giống như trước đây cách tay điều khiển đại đao dễ dàng, một đao chém qua, thế nhưng nàng cảm thấy đại đao quá mức cồng kềnh, rời xa chiến trường nhiều năm, không ngờ thân thể lại cảm thấy xa lạ như vậy.
Đây là đơn phương tàn sát.
Binh sĩ cấm quân cũng không ngờ tới kết cục lại như vậy, nếu đã đến, bọn họ không có dự định sẽ trở về.
Ô Ân cưỡi ngựa ở hậu phương nhìn binh sĩ bên Diệp Chiêu từng đám từng đám ngã xuống.
Tống quân bên này mắt thấy người bên chính mình càng ngày càng ít, mọi người dự định sẽ chiến đấu đến cùng cho dù chỉ còn một người, Tây Hạ lại dừng tay.
Cấm quân không tùy tiện xông lên, cũng lui về phía sau vài bước, cách đại quân Tây Hạ ra vài chục trượng.
Tràng diện lại khôi phục lại vẻ an tĩnh, Ô Ân lớn tiếng hỏi:
"Diệp Chiêu, ngươi hàng hay không hàng?"
Diệp Chiêu nắm chặt đại đao trong tay, cất cao giọng nói:
"Không hàng!"
Cả đời này, vô luận là tình cảnh nào, nàng cũng đều không hàng qua, huống chi hiện nay đối với nàng từ lâu đã đem sống chết không thèm để ý.
"Thực tốt." Ô Ân lộ ra dáng cười, phân phó nói: "Dẫn tới."
An Thái phi, Triệu Ngọc Khuyết, Triệu Ngọc Cẩn, Triệu Thiên Hữu, bốn người bị áp giải đến.
"A Chiêu!"
"Nương!"
Vẻ mặt Triệu Ngọc Cẩn cùng Triệu Thiên Hữu lộ ra vẻ hoảng sợ.
Diệp Chiêu trừng to hai mắt, trong nháy mắt bị sợ hãi bao trùm lấy nàng, Tây Hạ vương muốn làm cái gì?
Ô Ân bảo binh sĩ cởi trói cho bốn người, nói:
"Ta đếm từ mười trở xuống, nếu như Diệp Đại tướng quân của các ngươi không hàng, các thể chạy thoát hay không thì tùy vào vận khí của các ngươi."
Binh sĩ buông kiềm chế tay của bọn họ, đem bốn người đạp về phía trước.
"Mười."
Ô Ân tiếp nhận cung tiễn thuộc hạ đưa qua.
Diệp Chiêu, những chuyện ta trải qua lúc trước, hôm nay xin trả đủ.!
"Chín."
"Tám"
Tên đã lên dây cung.
"Bảy."
"Sáu."
Triệu Ngọc Cẩn lôi kéo An Thái phi chạy, An Thái phi kéo theo Triệu Thiên Hữu, ca ca của Triệu Ngọc Cẩn là Triệu Ngọc Khuyết chân có tàn tật, khập khiễng chạy theo không kịp, té ngã xuống đất chậm chạp không đứng dậy được, rơi lại phía sau, An Thái phi muốn chạy lại đỡ Triệu Ngọc Khuyết. "Nương!" Triệu Ngọc Cẩn lôi kéo An Thái phu không cho nàng quay lại.
"Năm."
"Nương người mang theo Triệu Thiên Hữu chạy, đi đến đỡ ca ca!"
Nói xong, Triệu Ngọc Cản quay lại phía sau đỡ Triệu Ngọc Khuyết.
"Bốn."
Triệu Ngọc Khuyết không muốn liên lụy đệ đệ, bỏ qua tay của Triệu Ngọc Cẩn "Chạy đi! Quay lại làm cái gì!
"Ba."
Thấy triệu Ngọc Cẩn không đi, hắn gào thét nói: "Cút ngay! Chạy đi!"
Dây cung dần dần kéo căng ra.
"Hai"
"Một."
Trước mắt xác định được người trọng yếu, Ô Ân buông tay.
Mũi tên lao nhanh trong không khí, mang theo tiếng gào thét bén nhọn, xuyên qua lồng ngực Triệu Ngọc Khuyết.
"Không!" Triệu Ngọc Cẩn tê tâm liệt phế gọi.
Diệp Chiêu trừng mắt, hai mắt tràn ngập tơ máu, máu huyết toàn thân dâng lên, lòng tràn đầy cảm giác chung quanh lan tràn mất mát, thân thể lúc nóng lúc lạnh, Trong lúc nhất thời Diệp Chiêu quên phải nên phản ứng gì.
"Diệp Chiêu, hàng hay không hàng?" Ô Ân lại hỏi, không có câu trả lời.
Nhanh chóng nâng tay kéo dây cung, mũi tên chỉ về hướng An Thái phi, ngón tay sắp buông dây cung ra.
"Khoan đã."
Rốt cuộc Diệp Chiêu cũng mở miệng.
Đại đao rơi trên mặt đất, Diệp Chiêu tháo bảo kiếm, đặt xuống đất.
Từ lúc này, Diệp Chiêu chống đỡ như cây cột trụ cuối cùng cũng bị sập. Diệp gia cả đời trung liệt, thà chết chứ không hàng, bị Diệp Chiêu nàng một tay hủy bỏ hết tất cả. Dù có chết,