Một ngày, Ô Ân đang ở trong Ngự thư phòng xử lý chuyện quan trọng của dân tộc Thổ Phiên, Tổng quản hậu cung cấp cấp bận rộn tiến đến thông báo.
"Chuyện gì mà gấp như vậy?" Ô Ân không vui nói.
"Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng! Nương nương có thai!"
"Cái gì?" Ô Ân đứng lên, một phen nắm lấy áo Tổng quản.
"Ngươi nói lại cho trẫm một lần nữa?!"
Tổng quản lại càng hoảng sợ, này phản ứng vui vẻ của Hoàng thượng cũng kỳ quái thật.
"Chúc mừng Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương có thai!" Tổng quản vẫn duy trì tư thế áo bị túm lấy, miễn cưỡng vui cười báo hỉ.
Ô Ân đẩy Tổng quản ra, rời khỏi Ngự thư phòng, trực tiếp đi về phía tẩm điện của Liễu Tích Âm.
Bên trong hậu cung, một đám người vây quanh Liễu Tích Âm, trên mặt mọi người đều tràn đầy không khí vui mừng, duy chỉ có đương sự bị vây ở chính giữa vẻ mặt hoảng hốt.
Khi Ô Ân tiến đến, đại gia sôi nổi quỳ xuống hành lễ.
Liễu Tích Âm thấy Ô Ân, sắc mặt thoáng cái trở nên trắng bệch.
"Các ngươi đi ra ngoài, Thái y lưu lại."
Sau khi cung nữ thái giám đi ra ngoài, Ô Ân hỏi Thái y.
"Là tình huống gì, nói sự thật cho trẫm."
Thái y bị Ô Ân nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, nghĩ thầm hoàng thượng cũng không phải lần đầu tiên có con, như thế nào cảm giác có chút thất lễ.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương mang thai được một tháng, thai thực ổn."
Một lát, Ô Ân nói:
"Lui xuống đi."
"Vâng." Thái y cảm thấy nơi này không thích hợp ở lâu, hay là thai này của Hoàng hậu có ẩn tình gì?
Ô Ân hút hút mũi, hàng vạn hàng nghìn tâm tình vọt tới, không tìm được nơi phát tiết, chỉ là nhìn giống như người xa lạ, không dám tin tưởng Liễu Tích Âm kia đang ngồi trên giường.
Liễu Tích Âm không chịu nổi ánh mắt Ô Ân nhìn mình như vậy, mở miệng nói:
"Ta không có!"
"Không có cái gì?" Khóe miệng Ô Ân treo lên ý tứ hàm xúc trào phúng.
"Ta không có cùng người khác__ __" Liễu Tích Âm nói không nên lời, từ ngữ này giống như một khi đã nói ra, liền làm bẩn đi tình cảm mà nàng luôn trân trọng như bảo vật.
"Là ai!" Ô Ân chất vấn.
Câu hỏi này làm tim Liễu Tích Âm đau nhói, tay nắm lấy tay áo, Liễu Tích Âm có chút vô thố nhìn hướng Ô Ân, nức nở nói.
"Ngươi không tin ta." Nước mắt chảy xuống.
Ô Ân tỉnh lại trong cơn tức giận chìm đắm trong nước mắt của Liễu tích Âm, cảm thấy mềm nhũn.
Có thể Thái y đã chuẩn đoán sai rồi hay không, Ô Ân cũng không phải không có nghe qua loại sự tình có thai giả.
Vừa nghĩ như thế, tâm tình ủ dột đột nhiên sáng lên, Ô Ân ngồi vào một bên Liễu Tích Âm, cầm lấy tay nàng.
Chạm đến bàn tay lạnh lẽo của Liễu Tích Âm, thầm nghĩ Tích Âm nhất định cũng rất sợ hãi, chính mình còn mở miệng đả thương nàng, cảm thấy ảo não, Ô Ân tự trách mình nói:
"Tích Âm, xin lỗi, ta, ta vừa mới quá kinh động rồi."
Liễu Tích Âm thấy thái độ Ô Ân hòa hoãn, nhưng tảng đá lớn trong lòng vẫn không có chút nào nhẹ bớt, nàng đã để cho ba lão thái y chẩn mạch, đều nói nàng mang thai, Liễu Tích Âm tất nhiên là rõ ràng thân mình trong sạch, như dạng chuyện như thế này hướng Ô Ân giải thích như thế nào?
"Nếu như Thái y không có chẩn đoán sai..." Liễu Tích Âm gian nan nói.
"Ngươi có ý gì?" Hiện tại Ô Ân đã thành chim sợ cành cong.
"Thân thể và tinh thần ta đều thuộc về ngươi, chưa bao giờ có qua hành vi quá cự, ngươi đối đãi với ta như vậy sao?" Liễu Tích Âm thần sắc ảm đạm nói.
Ô Ân khẽ cắn môi, nói:
"Nhất định là Thái y sai rồi, đợi hai ba tháng tự nhiên sẽ hiểu rõ sự tình!"
Sau khi rời khỏi, Ô Ân thiết lập một tiểu đội đặc biệt, tiểu đội này là những thị nữ trang điểm bình thường, nhưng kỳ thực vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động của Hoàng hậu bên trong cung, nếu có thích khách, cả tiểu đội cũng có thể lập tức điều động.
"Khảm, trong một tháng qua có nam tử nào ra vào trong cung Hoàng hậu?"
Khảm suy nghĩ một chút trả lời: "Ngoại trừ ngoài Liễu tướng quân, cũng chỉ có hòa thượng, giáo viên của phủ nhạc, thái y của Thái y viện, còn có một gã nam tử gọi là Liễu Vinh."
"Liễu Vinh sao?" Ô Ân nắm lấy cái trán của chính mình.
"Đi điều tra hắn tiến cung tới gặp Hoàng hậu làm cái gì?"
"Vâng!"
Khi tiền triều còn chưa có bị Tây Hạ diệt, Liễu Vinh vào kinh thi mấy lần, nhưng nhiều lần không trúng, nản lòng thoái trí muốn rời khỏi. Sau khi Ô Ân trị vì, cực kỳ coi trọng đệ tử hàn môn khảo học, Liễu Vinh thầm nghĩ muốn trở lại thử xem vận khí.
Sau khi đi tới Biện Kinh, Liễu Vinh ngẫu nhiên kết bạn với Liễu Thiên Thác, hai người đều là họ Liễu, sau khi nói chuyện cảm thấy rất hợp nhau, này một văn này một võ hai người liền trở thành bạn vong niên.
Liễu Thiên Thác biết được Liễu Vinh có tài nhưng không gặp vận, vì rất đồng tình, nghĩ đến chính mình là quốc trượng, tìm cho hắn một chức quan cũng không khó, thấy Liễu Vinh viết chữ rất tốt, đặc biệt là tình yêu nam nữ làm nhiều người say mê, lại thông hiểu âm luật, nghĩ đến phủ nhạc trong cung do cháu gái mình quản, vừa lúc thấy Liễu Vinh thích hợp, liền phái người nói với Liễu Tích Âm muốn tiến cử một vị nhân tài.
Liễu Vinh cứ như vậy mà gặp được Liễu Tích Âm, hai người không ngờ còn có thể gặp lại, đều thổn thức không ngớt. Năm đó Diệp Chiêu tạo điều kiện khiến cho hai người thân cận, hiện nay nhớ lại đến đảo thành nhất kiện thú sự.
Liễu Tích Âm vì thái độ ác liệt của mình năm đó mà áy náy, nói thẳng lúc trước tâm đã có người trong lòng, mới nói năng lỗ mãng mong hắn không cần lưu ý.
Liễu Vinh bận rộn nói không dám, lúc trước hắn rời khỏi, nhớ lại dáng điệu khí chất cùng giọng nói của Liễu Tích Âm khi đó, tuyệt không giống như là người tham mộ quyền tài, nhất định là có lý do khó nói.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, Liễu Tích Âm biết được lý do của hắn đến, cũng hiểu được tài khúc của hắn hơn người, nghĩ đến Ô Ân vẫn luôn oán trách phủ nhạc biên soạn ca khúc rất khó nghe, rất có thể Liễu Vinh sẽ viết ra được khúc từ mà Ô Ân thích, khiến cho Liễu Vinh chờ qua một đoạn thời gian đi phủ nhạc đưa tin.
Sau lại Liễu Vinh tìm Liễu Tích Âm vài lần, nói chính mình rất cảm hoài tình cảm của đế hậu, bằng lòng vì thế mà viết một ca khúc. Ngoại trừ liên quan đến sự tình cơ mật, Liễu Tích Âm nói qua một ít sự tình mà nàng cùng Ô Ân đã trải qua.
Liễu Tích Âm cùng Liễu Vinh là thanh thanh bạch bạch, Ô Ân tự nhiên cũng không tra ra cái gì. Ô Ân cảm thấy chính mình đã quá căng thẳng, mới thở dài một hơi.
Nhưng mà một tháng sau, bụng Liễu Tích Âm bắt đầu có dấu hiệu lớn một chút, quan hệ của đế hậu chuyển biến đột ngột, tiếp cận băng điểm.
Tổng quản vẫn luôn không hiểu thái độ của Hoàng thượng khi Hoàng hậu mang thai, hắn lặng lẽ tra xét đồng sử, ngày cũng đều đối thượng, đế hậu gần như mỗi ngày đều cùng một chỗ, như thế nào có thể có cái gì ngoài ý muốn? Tổng quản hậu cung suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.
Ô Ân cùng Liễu Tích Âm lần thứ hai đại sảo một trận, Ô Ân chất vấn hỏi đến cùng là nghiệt tử của ai, câu hỏi làm Liễu Tích Âm á khẩu không trả lời được, chính nàng cũng không rõ sự tình thì giải thích như thế nào? Càng thương tâm hơn là Ô Ân không tin tưởng mình.
Ô Ân không hề đi gặp Liễu Tích Âm, cũng không có phế hậu, nàng mặc dù thương tâm gần chết, nhưng đối với Liễu Tích Âm nàng thủy chung vẫn không hạ thủ được.
Một tháng liên tục Hoàng thượng ngủ ở thư phòng, đại bài bắt đầu cuộc sống hàng ngày ghi vào chỗ trống, lay động không ít tâm người, muốn cho tên của chính mình được nhớ đến.
Không ít cung nữ bắt đầu không an phận, một