Khi Ô Ân sắp bước ra khỏi địa lao kia, đột nhiên Liễu Tích Âm mở miệng nói:
"Thật sự có kiếp sau sao?"
Ô Ân dừng bước, xoay người nhìn nàng: "Tiểu vương hết lòng tin theo phật hiệu, tự nhiên là tin sẽ có luân hồi chuyển kiếp."
Trên mặt Liễu Tích Âm tràn đầy máu tươi lộ ra thần sắc hoảng hốt, như là nghĩ tới cái gì.
"Ta mong muốn kiếp sau, không có chiến loạn, nữ tử có thể đọc sách, có thể có chức vị, có thể không bị nhốt ở trong nhà__ khụ."
Một ngụm máu tươi phun ra, độc tính của Túy tiên thảo đã lan ra toàn thân.
Hơi thở Liễu Tích Âm trở nên mong manh, cố nói tiếp: "Ta muốn có một người vẫn luôn bồi bên cạnh ta, không có vứt bỏ ta."
Nguyện vọng như vậy, Ô Ân phức tạp nhìn Liễu Tích Âm.
Ô Ân đáp ứng Liễu Tích Âm, dùng dao găm cắt lấy một khối góc áo dính máu của nàng.
"Ta đáp ứng chuyện của cô nương, tiểu vương chắc chắn sẽ làm được."
Dưới chân núi Hạ Lan, Ô Ân dùng kinh văn bọc lấy khối góc áo dính máu, ném vào trong lửa.
Góc áo màu trắng dính đầy máu dần dần bị ngọn lửa nuốt hết, Ô Ân chợt nghĩ đến một chuyện, hỏi:
"Đại Tế Ti, nếu như kiếp sau muốn gặp lại một người, nên làm như thế nào?
Thầy tế đã qua tuổi bảy mươi trả lời: "Lấy huyết vì dẫn."
Ô Ân do dự một chút, rút ra loan đao, rạch lên cánh tay một lỗ, đem máu hơ hơ trên lửa.
"Nhị Hoàng tử là có người nhớ mong sao?"
Ô Ân dùng vải bố cột lại vết thương trên tay, không sao nói: "Chỉ là vừa thấy một vị nữ tử rất thú vị."
"Thật sự có thể gặp lại sao?" Khiếp sao như kính hoa thủy nguyệt, giống như mờ mịt hư vô, Ô Ân có chút hoài nghi.
"Hạt giống đã hạ, bao thuở nở hoa, có thể kết quả, đều là vô tri." Thầy tế nói.
Trên thềm đá địa lao, trong lòng Diệp Chiêu, con ngươi Liễu Tích Âm dần dần buông lỏng, rơi vào bóng tối vô tận.
.
"Tích Âm..."
"Tích Âm, tỉnh tỉnh..."
Liễu Tích Âm chậm rãi mở hai mắt, giống như ngàn năm ngủ say.
Nơi này là chỗ nào, người trước mắt đang ôm nàng là ai?
Liễu Tích Âm giãy ra khỏi cái ôm của Ô Ân, lui thẳng về phía sau, Ô Ân kinh ngạc nhìn nàng.
"Tích Âm, ta là A Thanh."
"A Thanh..." Liễu Tích Âm lẩm bẩm nói. "Ô Ân..." mơ hồ trong mắt Liễu Tích Âm dần dần tan đi.
Ô Ân không biết vì sau nàng muốn trốn tránh chính mình, đang muốn lại gần, Liễu Tích Âm liền lao vào trong lòng Ô Ân.
Dùng hết sức lực toàn thân, Liễu Tích Âm ôm chặt lấy Ô Ân, chôn vào trong lòng Ô Ân. "Vì sao, ngươi đều mặc kệ ta." Trong lòng truyền đến tiếng khóc như nghiền nát của Liễu Tích Âm.
"Ta ở Sóc Châu thành ròng rã tám năm, vì sao đều không có xuất hiện?"
"Ta ở trong vương cung Tây Hạ, vì sao ngươi làm như không thấy ta?"
"Bên trong địa lao, vì sao ngươi liếc mắt nhìn ta rồi liền bỏ đi?"
Ô Ân không hiểu ra làm sao, nàng lại nghe không hiểu Liễu Tích Âm đang nói cái gì?
Tất cả nhục nhã ở Tây Hạ, giống như vết thương hư thối ngâm mình trong nước muối, những cực hình ở bên trong Thiết hình gác như địa ngục kia cùng những dằn vặt, làm toàn thân Liễu Tích Âm nhịn không được mà run lên.
"Diệp Liễu Nhi... Diệp Liễu Nhi, không, ta không phải là Diệp Liễu Nhi!" Liễu Tích Âm cảm nhận được đầu đau kịch liệt, hai tay ôm đầu, thấp giọng tự nói.
Diệp Liễu Nhi! Da đầu Ô Ân tê dại, vì sao Tích Âm biết cái tên này?
Những ký ức không tốt này, cần gì phải nhớ lại! Ôm người trong lòng, những cảm xúc cuộn trào mãnh liệt làm hai mắt Ô Ân nhiễm đỏ.
"Không có Diệp Liễu Nhi, chỉ có Tích Âm của ta." Ô Ân liên tục lặp lại, tay trên người Liễu Tích Âm chầm chậm trấn an nàng.
Cho đến nửa đêm, Liễu Tích Âm mới ngủ trong lòng Ô Ân.
Ngày hôm sau, sau khi Liễu Tích Âm tỉnh dậy lần thứ hai, khôi phục lại lý trí, nhưng thủy chung vẫn ngồi ở bên giường xuất thần, tay luôn nắm lấy Ô Ân.
Ô Ân không dám rời khỏi nàng, nghĩ muốn mở miệng an ủi nàng nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Liễu Tích Âm đã ít nhiều nhớ lại, nhớ lại những chuyện gì, bây giờ Ô Ân còn không dám xác định.
Thẳng đến chạng vạng, Liễu Tích Âm mới chủ động nói chuyện.
"A Thanh, thật sự có kiếp trước kiếp này sao?" Ngay cả mộng nhưng lại không thể so với chân thật, nhưng vì cái gì mà kết cục lại khác biệt như vậy, vì sao một đời kia nàng ở Đại Tống nhưng lại không nhìn thấy A Thanh?
"Vốn là không quá tin, nhưng về