Hương thơm từ các món ăn bốc lên nghi ngút, ngửi thôi cũng đã thấy đói bụng.
Người ta nói bữa cơm ngon nhất là bữa cơm nấu bằng cả tình yêu.
Thế mới hiểu nhân gian này chỉ có chân thành từ trái tim mới có thể chạm tới trái tim, chỉ có dành tình cảm từ nơi đó con người mới hiểu trọn hai chữ “hạnh phúc”.
An Hy cứ mường tượng đến vẻ mặt ngạc nhiên của Lãnh Mặc khi nhìn thấy mâm thức ăn này, nhưng không ai ở trong đó, An Hy có cảm giác là lạ ở căn phòng này, mọi thứ như được thay đổi vị trí, cảm giác trông cứ bừa bộn trong mắt cô.
An Hy đi đi lại lại trong phòng Lãnh Mặc một hồi khá lâu để đợi Lãnh Mặc.
Cuối cùng lại ngồi xuống suy nghĩ miên man, cô chợt nghĩ đến bọn thích khách trên núi tuyết, không phải chúng vẫn chưa bỏ ý định giết chết hắn chứ, hay bây giờ nghe ngóng hắn bệnh mới dậy nên lợi dụng ra tay.
An Hy càng nghĩ càng sợ, càng lo lắng cho Lãnh Mặc hơn, cô mỗi lúc lại đẩy câu chuyện ra xa hơn cảm giác cơ thể nóng bừng lên, cô cứ thể chạy ra ngoài khuôn mặt đã nhăn hết lại, cảm tưởng như tim bị ai bóp nghẹn lại.
Cứ như suy nghĩ của mình là đúng vậy, An Hy chạy ra ngoài bắt đầu đi từng ngõ ngách.
Mệt đứt hơi, An Hy ngồi tạm xuống lấy lại hơi,“ Tiểu thư, sao người lại chạy đến đây ngồi.”“Tần Lang, ta tìm mãi không thấy Lãnh Mặc đâu, ngươi nói xem có phải hắn bị thích khách giết rồi giấu xác không?.”“Ai mà có thể động vào thiếu tướng quân ngoài tiểu thư chứ, người đã tìm kỹ trong viện chưa?.” Tần Lang nhịn cười nhìn An Hy rồi đỡ cô đứng dậy“Tìm rồi không thấy.” An Hy giọng chán nản“Thiếu tướng quân chỉ ở trong viện thôi, làm sao không có được.”“ Ta đã nói là không có, ngươi tìm mà xem.”Tần Lang định đi cùng cô thì một nô tài chạy đến nói thầm vào tai hắn, vô cùng thân bí“Xin lỗi tiểu thư, thuộc hạ có việc phải giải quyết, việc tìm tướng quân xin nhờ tiểu thư.” Tần Lang nói xong liền chạy đi“Ơ tên kia, sao ngươi lại dửng dưng lạnh lùng với chủ tử của ngươi như thế được.” An Hy nói với theo.
Trong lòng vì đã có hình bóng người, tình cũng đã chớm chỉ là người chưa nhận ra, cuộc đời này vẫn một vòng luẩn quẩn đời người cứ trải qua hỉ nộ ái ố, phải cùng nhau trải qua mới nhận ra là mình dành cho nhau.
Có những người ban đầu vô cùng ghét đối phương của họ, nhưng chính vì ghét đó mà hình ảnh cứ luôn hiện hữu, để rồi giữa họ là kết tinh trong những lần gặp mặt.
Con người là vậy khi họ ở trước mặt thì cố gắng buông lời đau lòng nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng yêu, vô cùng nhớ chỉ là không biết phải thể hiện thế nào, cuối cùng lại đổ lỗi cho hai chữ hiểu lầm.
Thực tại có thể không đẹp như mộng tưởng nhưng nó là khoảng kí ức có lẽ sẽ có người mong nhớ cả đời, rồi tràn ngập trong nuối tiếc, bi ai.
An Hy cuối cùng cũng tìm thấy người cần tìm, tâm trạng đã khá hơn rồi chẳng nghĩ gì cứ đẩy cửa đi vào chẳng quan tâm đây là phòng tắm.
Định là hù Lãnh Mặc nhưng vừa mới đẩy cửa vào đi được mấy bước cô đã bị hắn ám sát.
“Điên à, cái này không đùa được đâu, người nào yếu tim chết được luôn đấy?.” An Hy vỗ ngực rút con dao ra tiếp tục đi vào trong, vừa nhìn thấy Lãnh Mặc đang vô cùng thư thái trong bồn tắm có chút bực mình.
“ Ngươi ở đây thật này, làm ta tìm mãi, sao ngươi hôm nay lại tắm bồn tắm ở bên cạnh thế?.”“ Cô làm gì ở đây vậy? ra ngoài.” Lãnh Mặc lấy tay che ngực, nhìn cô nói.
“ Ta không phải ý đó, Ngươi biết ta tìm ngươi vất vả thế nào không, vậy mà ngươi có thể ở đây tắm một cách thoải mái.” An Hy chống hai tay vào hông gườm gườm nhìn Lãnh Mặc.
“ Ta đi tắm cũng phải hỏi ý kiến của cô hả?.” Lãnh Mặc gân cổ cãi lại.
“ Không, đương nhiên không phải báo cáo, nhưng ta sợ ngươi gặp nguy hiểm thôi.”“Nói xong rồi thì đi ra ngoài đi.” “ Ế!ngươi ngại hả?.”Lãnh Mặc lấy tay đập xuống nước cảm giác như vô cùng giận dỗi rồi ôm mặt chìm sâu xuống nước, hắn vô cùng xấu hổ không hiểu sao cô vẫn tỉnh bơ đứng trên đó nói cho bằng được.
Lãnh Mặc ngẩng đầu lên, thấy cô đã ngồi xuống tay chống gối, cười rất vô tư, Lãnh Mặc bực mình hất nước vào người cô.
“ Cút ra ngoài cho ta.” Lãnh Mặc đã quát thế rồi những An Hy vẫn mặt dày không đi.
“ Ngươi tắm vừa thôi, vừa mới ốm dậy, ngâm nước lâu không tốt đâu, bệnh sẽ dai dẳng hơn.
Thôi để ta giúp ngươi cho nhanh.”An Hy cười một cái đến nỗi Lãnh Mặc giật cả mình.
“Cô bị điên à, cút.” Lãnh Mặc đã thực sự thẹn quá hóa giận, quát lớn lên.
“ Oh, bình thường ngơi chỉ ngồi vẽ với mài dao trong phòng thế