Tướng Quân! Tên Ta Là Phu Nhân

Phòng Tắm!


trước sau



Hương thơm từ các món ăn bốc lên nghi ngút, ngửi thôi cũng đã thấy đói bụng.

Người ta nói bữa cơm ngon nhất là bữa cơm nấu bằng cả tình yêu.

Thế mới hiểu nhân gian này chỉ có chân thành từ trái tim mới có thể chạm tới trái tim, chỉ có dành tình cảm từ nơi đó con người mới hiểu trọn hai chữ “hạnh phúc”.

An Hy cứ mường tượng đến vẻ mặt ngạc nhiên của Lãnh Mặc khi nhìn thấy mâm thức ăn này, nhưng không ai ở trong đó, An Hy có cảm giác là lạ ở căn phòng này, mọi thứ như được thay đổi vị trí, cảm giác trông cứ bừa bộn trong mắt cô.

An Hy đi đi lại lại trong phòng Lãnh Mặc một hồi khá lâu để đợi Lãnh Mặc.

Cuối cùng lại ngồi xuống suy nghĩ miên man, cô chợt nghĩ đến bọn thích khách trên núi tuyết, không phải chúng vẫn chưa bỏ ý định giết chết hắn chứ, hay bây giờ nghe ngóng hắn bệnh mới dậy nên lợi dụng ra tay.

An Hy càng nghĩ càng sợ, càng lo lắng cho Lãnh Mặc hơn, cô mỗi lúc lại đẩy câu chuyện ra xa hơn cảm giác cơ thể nóng bừng lên, cô cứ thể chạy ra ngoài khuôn mặt đã nhăn hết lại, cảm tưởng như tim bị ai bóp nghẹn lại.


Cứ như suy nghĩ của mình là đúng vậy, An Hy chạy ra ngoài bắt đầu đi từng ngõ ngách.

Mệt đứt hơi, An Hy ngồi tạm xuống lấy lại hơi,“ Tiểu thư, sao người lại chạy đến đây ngồi.”“Tần Lang, ta tìm mãi không thấy Lãnh Mặc đâu, ngươi nói xem có phải hắn bị thích khách giết rồi giấu xác không?.”“Ai mà có thể động vào thiếu tướng quân ngoài tiểu thư chứ, người đã tìm kỹ trong viện chưa?.” Tần Lang nhịn cười nhìn An Hy rồi đỡ cô đứng dậy“Tìm rồi không thấy.” An Hy giọng chán nản“Thiếu tướng quân chỉ ở trong viện thôi, làm sao không có được.”“ Ta đã nói là không có, ngươi tìm mà xem.”Tần Lang định đi cùng cô thì một nô tài chạy đến nói thầm vào tai hắn, vô cùng thân bí“Xin lỗi tiểu thư, thuộc hạ có việc phải giải quyết, việc tìm tướng quân xin nhờ tiểu thư.” Tần Lang nói xong liền chạy đi“Ơ tên kia, sao ngươi lại dửng dưng lạnh lùng với chủ tử của ngươi như thế được.” An Hy nói với theo.

Trong lòng vì đã có hình bóng người, tình cũng đã chớm chỉ là người chưa nhận ra, cuộc đời này vẫn một vòng luẩn quẩn đời người cứ trải qua hỉ nộ ái ố, phải cùng nhau trải qua mới nhận ra là mình dành cho nhau.

Có những người ban đầu vô cùng ghét đối phương của họ, nhưng chính vì ghét đó mà hình ảnh cứ luôn hiện hữu, để rồi giữa họ là kết tinh trong những lần gặp mặt.

Con người là vậy khi họ ở trước mặt thì cố gắng buông lời đau lòng nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng yêu, vô cùng nhớ chỉ là không biết phải thể hiện thế nào, cuối cùng lại đổ lỗi cho hai chữ hiểu lầm.

Thực tại có thể không đẹp như mộng tưởng nhưng nó là khoảng kí ức có lẽ sẽ có người mong nhớ cả đời, rồi tràn ngập trong nuối tiếc, bi ai.

An Hy cuối cùng cũng tìm thấy người cần tìm, tâm trạng đã khá hơn rồi chẳng nghĩ gì cứ đẩy cửa đi vào chẳng quan tâm đây là phòng tắm.

Định là hù Lãnh Mặc nhưng vừa mới đẩy cửa vào đi được mấy bước cô đã bị hắn ám sát.

“Điên à, cái này không đùa được đâu, người nào yếu tim chết được luôn đấy?.” An Hy vỗ ngực rút con dao ra tiếp tục đi vào trong, vừa nhìn thấy Lãnh Mặc đang vô cùng thư thái trong bồn tắm có chút bực mình.

“ Ngươi ở đây thật này, làm ta tìm mãi, sao ngươi hôm nay lại tắm bồn tắm ở bên cạnh thế?.”“ Cô làm gì ở đây vậy? ra ngoài.” Lãnh Mặc lấy tay che ngực, nhìn cô nói.

“ Ta không phải ý đó, Ngươi biết ta tìm ngươi vất vả thế nào không, vậy mà ngươi có thể ở đây tắm một cách thoải mái.” An Hy chống hai tay vào hông gườm gườm nhìn Lãnh Mặc.

“ Ta đi tắm cũng phải hỏi ý kiến của cô hả?.” Lãnh Mặc gân cổ cãi lại.

“ Không, đương nhiên không phải báo cáo, nhưng ta sợ ngươi gặp nguy hiểm thôi.”“Nói xong rồi thì đi ra ngoài đi.” “ Ế!ngươi ngại hả?.”Lãnh Mặc lấy tay đập xuống nước cảm giác như vô cùng giận dỗi rồi ôm mặt chìm sâu xuống nước, hắn vô cùng xấu hổ không hiểu sao cô vẫn tỉnh bơ đứng trên đó nói cho bằng được.

Lãnh Mặc ngẩng đầu lên, thấy cô đã ngồi xuống tay chống gối, cười rất vô tư, Lãnh Mặc bực mình hất nước vào người cô.

“ Cút ra ngoài cho ta.” Lãnh Mặc đã quát thế rồi những An Hy vẫn mặt dày không đi.


“ Ngươi tắm vừa thôi, vừa mới ốm dậy, ngâm nước lâu không tốt đâu, bệnh sẽ dai dẳng hơn.

Thôi để ta giúp ngươi cho nhanh.”An Hy cười một cái đến nỗi Lãnh Mặc giật cả mình.

“Cô bị điên à, cút.” Lãnh Mặc đã thực sự thẹn quá hóa giận, quát lớn lên.

“ Oh, bình thường ngơi chỉ ngồi vẽ với mài dao trong phòng thế

mà thân thể đã cường tráng hơn này...” Cô cúi xuống, chăm chú nhìn cơ thể bên trên mặt nước hào hứng nói, cô nhìn như muốn xuyên thấu qua cả cơ thể Lãnh Mặc vậy.

Hắn nhìn cô không thể tin được đang là tiểu thư dịu dàng, khuê các như đã được biết, trước mặt hắn cảm thấy giống một thiên kim háo sắc hơn.

“À, sao ngươi tự tắm hay vậy, xuống chỗ này cũng khá khó mà?.”“Cô không thấy mình mặt dày à?.”“Da mặt dày mới không lên mụn, ngươi xem mặt ta nhẵn thế này là biết rồi đó.” An Hy vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ vào mặt mình.

.

ngôn tình hài
Lãnh Mặc thở dài một tiếng “ Sao số ta lại khổ thế này?.”“Ngươi khổ gì, ta biết mát xoa mặt đó, ngươi muốn thử không?, cơ mặt được thư giãn sẽ cảm thấy thoải mái hơn đó.”Hắn cảm giác như trong cơ thể có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, cố tỏ ra bình ổn nhưng thực sự đã chạm tới giới hạn.

“Sao mặt mày ngươi đỏ hết rồi, ngươi sốt lại rồi à?.” An Hy quay mặt Lãnh Mặc lại rồi nhìn chằm chằm hỏi.

Các dây thần kinh của Lãnh Mặc như ngừng hoạt động, ngây người ra, không một chút phản ứng nào.

An Hy vỗ vỗ mấy phát vào mặt hắn, nhưng hắn vẫn bất động, An Hy giơ tay tát hắn một cái rõ đau.

“Đã bảo ốm thì tắm nhanh lên, ngươi xem ta tưởng ngươi bị gì rồi.”An Hy vẫn giữ bả vai của Lãnh Mặc, ánh mắt di chuyển xuống, nhìn kĩ những vết thương chằng chịt trên cơ thể hắn, đưa tay khẽ chạm vào từng cái một.

Lãnh Mặc từ từ quay mặt lại nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, không tin đây là tiểu thư đài cát, thục nữ như từng nghe.

“Này những vết sẹo này là như thế nào vậy, ta biết cái trên ngực là do ta khâu này, đã bảo đẹp mà, ngươi nhìn xem giống cái lá nhể.”Ai kia lại tiếp tục nói không ngừng nghỉ, hắn vì muốn xem cô có dây thần kinh ngại không bất ngờ kéo cô gần lại mình mặt đối mặt, lấy tay bóp hai má cô lại.


“Hết trèo lên giường ta giờ lại xông vào phòng tắm làm những trò bỉ ổi, cô không biết ngượng à?” Ánh mắt thâm sâu đen láy như muồn nhìn thấu đôi mắt cô.

“ Giống như tắm rửa cho em trai ta thôi, ngươi biết ta làm nghề gì đó vì vậy ngượng sao kiếm được tiền chữa được bệnh.” An Hy thở dài nói, nhớ về những ngày được làm việc trong bệnh viện của cô, bao nhiêu năm kinh nghiệm, ngại thì sao có thể giúp bệnh nhân.

So với tuổi của Lãnh Mặc với tuổi thật của An Hy ở thời hiện đại thì hắn kém cô 8 tuổi với cô hắn chỉ như một thằng nhóc chưa lớn.

Lãnh Mặc chẳng hiểu gì chỉ thấy cô nói năng nói quậy vớ vẩn gì đó, bỏ tay ra khỏi mặt cô, từ từ rẽ nước, dịch chuyển đến chỗ giá để quần áo.

“Ngươi định đi đâu đấy?” An Hy kéo Lãnh Mặc lại không cho đi“Ta tắm xong rồi.” Lãnh Mặc gạt tay cô ra và nói,“ À mà làm sao ngươi tự mình xuống tắm hay vậy, cái bồn nhìn có vẻ khá khăn đấy?.”An Hy cứ tiếp tục nói tiếp, thực sự sợi dây ngại của cô hình như bị đứt thật rồi.

Lãnh Mặc chán ngán, cảm thấy cô vô cùng phiền phức, quyết định im lặng đi lấy quần áo.

“Ngươi khinh ta à? trả lời đi chứ?, đã vậy ta còn lâu giúp ngươi lên xe lăn.” An Hy bực mình lên tiếng.

Lãnh Mặc liếc cô một cái cười nửa miệng một cái.

Lãnh Mặc lấy sức dồn về phía hai tay, một lực thật mạnh khiến cơ thể có thể an vị trên xe lăn, nhìn cách hắn làm vô cùng dễ dàng, không có chút khó khăn nào.

An Hy còn đang bực mình thì bỗng cơ thể nẩy số bật sang một trạng thái hoàn toàn mới, cô đúng là á khẩu.

Cô chợt nhận hóa ra hắn không chỉ đơn giản ngày ngày chỉ biết vẽ mà đến thứ võ công hắn cũng biết, nhìn đó có thể thấy nội lực vô cùng thâm hậu.

An Hy cứ thế đứng bất động, một cảm giác khó hiểu lan tỏa khắp cơ thể cô..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện