Ngoại truyện 1: Mang thaiKỷ Khinh Khinh phát hiện ra mình đang mang thai là vào buổi sáng hôm sau đám cưới.
Cô ngáp dài bước xuống dưới tầng với Lục Lệ Hành, không hề có tinh thần.
Tối hôm qua, bởi vì Lục Lệ Hành nằng nặc nói là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, lăn lộn đến quá nửa đêm mới ngủ, ngủ không đủ giấc, hoạt động quá nhiều, buổi sáng thức dậy Kỷ Khinh Khinh thực sự rất mệt, Lục Lệ Hành muốn để cho cô ngủ tiếp một lúc, tuy đây không phải là lần đầu tiên cô ở nhà họ Lục, nhưng mà nói thế nào thì đây cũng là ngày đầu tiên cô về nhà chồng, da mặt cô khá mỏng, không muốn nhìn thấy ánh mắt “quan tâm đầy từ ái” của dì Bùi.
///Truyện được Edit & đăng tại web Yeungontinh.vn///“Khinh Khinh, tối hôm qua ngủ có ngon không?” Ông Lục cười ha hả hỏi cô.
“Con ngủ ngon lắm, cảm ơn ông nội.” Nói xong, Kỷ Khinh Khinh trừng mắt lườm Lục Lệ Hành.
Dì Bùi bưng bữa sáng đến cho cô, cẩn thận ngắm nghía Kỷ Khinh Khinh: “Nhưng mà tôi nhìn thế nào cũng thấy sắc mặt của thiếu phu nhân không được tươi tỉnh cho lắm, quầng thâm dưới mắt là sao vậy?”
Ông Lục uống một ngụm sữa đậu nành, cười nói: “Thanh niên ấy mà, thức khuya là chuyện bình thường.”
“Cũng đúng, gần đây trong nhà xảy ra nhiểu chuyện, phải ngủ bù nhiều, Khinh Khinh à, để dì chiên cho con quả trứng.”
“Cháu cảm ơn dì Bùi.”
Dì Bùi mỉm cười đi vào trong phòng bếp, chiên cho Khinh Khinh một quả trứng ốp la, vừa thơm lại vừa ngon miệng.
Trứng ốp la đặt trước mặt Kỷ Khinh Khinh, mùi thơm chui vào trong cánh mũi, Kỷ Khinh Khinh bèn nhíu mày lại, cũng không biết tại sao, món trứng ốp la hằng ngày cô thích ăn hôm nay lại khiến cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, đặc biệt là khi cắt trứng, lòng đỏ trứng chưa được chiên chín từ trong màng trứng mỏng tanh chảy ra, nếu như là ngày thường thì là một cảnh sắc đặc biệt hấp dẫn, bây giờ cô nhìn thấy, một cơn buồn nôn rợn người từ sâu trong yết hầu mạnh mẽ dâng lên..
Qua một đêm, trong dạ dày đã trống rỗng không còn gì, Kỷ Khinh Khinh đứng dậy, che miệng lại, vội vàng chạy vào trong toilet.
Đột nhiên rời khỏi chỗ, khiến mọi người nhìn nhau không hiểu.
“Lệ Hành, có phải Khinh Khinh bị bệnh rồi hay không?”
Lục Lệ Hành đứng dậy: “Ông nội, ông ăn cơm trước đi, cháu đi xem cô ấy.”
Nói xong thì đi về phía toilet.
Dì Bùi dường như đang suy tư điều gì đó, khẽ nói thầm với ông Lục: “Ông chủ, ông nói xem, có phải là Khinh Khinh cô ấy có rồi hay không…?”
Ông Lục hơi sửng sốt, nụ cười nháy mắt tràn ngập trên gương mặt, đứng dậy cũng muốn đi xem thử, dì Bùi khuyên bảo ông ấy: “Cụ ơi, đừng nóng vội.”
Ông Lục vui sướng không kiềm chế được: “Cũng đúng, nóng vội không ăn được hết đậu hũ nóng, đợi lát nữa bà theo Khinh Khinh đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Được.”
Trong toilet Kỷ Khinh Khinh ôm bồn cầu nôn ra toàn là nước, buồn nôn khiến cho dạ dày của cô co thắt đau đớn, vô cùng khó chịu, cổ họng cũng bỏng rát như bị lửa thiêu.
Buồn nôn, nôn khan, chán ăn.
Liên kết ba điều này với nhau, trong lòng Kỷ Khinh Khinh bỗng lộp bộp một tiếng.
Hình như kỳ kinh nguyệt của cô đã trễ hơn một tháng rồi, tại sao còn chưa tới?
Không phải là… đã mang thai rồi chứ?
Vừa nghĩ đến điều này, Kỷ Khinh Khinh đã nghĩ ngay đến việc gần đây sức khỏe mình không tốt, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Gần đây hình như cô còn rất thích ngủ, vừa hoạt động vài cái thì đã mệt nhoài.
Chẳng lẽ cô thật sự mang thai rồi?
Lục Lệ Hành từ ngoài đi vào: “Làm sao vậy? Dạ dày không thoải mái à? Bị ốm rồi?”
Kỷ Khinh Khinh ngây người, ngược lại cười nói: “Không sao, có thể là ngày hôm qua trong hôn lễ uống hơi nhiều rượu một chút.”
“Thật không?”
“Em lừa anh làm gì.” Chuyện mang thai này cũng chỉ là suy đoán của riêng cô, rốt cuộc có mang thai hay không còn chưa rõ lắm, vẫn là đi bệnh viện kiểm tra thử trước, chắc chắn rồi mới nói, miễn cho khiến cho mọi người mừng hụt.
“Vậy chút nữa anh cùng em đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Được rồi, đợi lát nữa em bảo dì Bùi đi cùng em, công việc của anh bận rộn, cũng đừng vì chút chuyện nhỏ này lãng phí nửa ngày.” Nói xong cô đẩy Lục Lệ Hành ra khỏi toilet: “Được rồi anh mau đi ăn bữa sáng đi, sắp muộn làm rồi.”
“Dì Bùi, lát nữa làm phiền dì cùng cháu đến bệnh viện một chuyến.”
Dì Bùi vui vẻ ra mặt, trả lời: “Được chứ, không thành vấn đề.”
Ăn xong cơm sáng, Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành chia làm hai đường, một chiếc xe đến công ty, một chiếc xe đi bệnh viện.
Kỷ Khinh Khinh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, kiểm tra không đến nửa giờ, sau đó đã nhận được kết quả kiểm tra.
Bác sĩ cẩn thận xem xét kết quả xét nghiệm hai lần, chúc mừng Kỷ Khinh Khinh: “Mợ Lục, chúc mừng cô, mang thai một tháng.”
Kỷ Khinh Khinh kinh ngạc, đôi tay theo bản năng đặt lên trên chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, dì Bùi đứng bên cạnh vui đến mức khó kiềm chế được: “Bác sĩ, thật sự mang thai sao?”
“Đúng vậy, kết quả kiểm tra của chỗ chúng tôi chắc chắn sẽ không sai sót, mợ Lục đã mang thai năm tuần rồi.”
“Năm tuần?” Dì Bùi vội vàng nói với Kỷ Khinh Khinh đang ngẩn người: “Khinh Khinh, cháu mang thai!”
“Cháu mang thai rồi?” Bụng nhỏ kia vẫn bằng phẳng như cũ, bác sĩ lại nói cho cô biết nơi này đang chứa một sinh mệnh bé nhỏ: “Nhưng là… nhưng là hai ba hôm trước tôi còn tập thể dục ở phòng tập gym.”
Dì Bùi lập tức nóng nảy: “Vậy… Vậy vận động như vậy có ảnh hưởng đến em bé không?”
Bác sĩ giàu kinh nghiệm đẩy mắt kính trên sống mũi: “Cô yên tâm, trước mắt kết quả xét nghiệm cho thấy, em bé rất mạnh khỏe, nhưng mà tôi kiến nghị mấy tháng đầu mang thai, mợ Lục không nên lại tập luyện mấy bài tập vận động mạnh.”
“Chuyện này là chắc chắn rồi, bác sĩ, còn có gì cần lưu ý nữa không?” Dì Bùi theo bản năng muốn lấy giấy bút, bỗng phản ứng lại thầm trách chính mình không mang theo.
“Vấn đề ẩm thực cũng phải chú ý nhiều hơn…”
Dì Bùi nghiêm túc cẩn thận lắng nghe bác sĩ nói, Kỷ Khinh Khinh lại ngồi ở một bên không nghe lọt một chữ, đôi tay đặt lên trên bụng nhỏ, đầu óc trống rỗng, nghe không nghe vào tai bất kỳ chữ nào, trong đầu chỉ còn có bốn chữ: Tôi mang thai rồi!
Mặc dù đã sớm đoán trước nhưng mà mắt thấy tai nghe được tin chính mình đang mang thai, cô vẫn không thể tin được, đến mức không biết phải làm sao.
Thật là kì diệu.
Trong bụng của cô vậy mà lại có một sinh mệnh bé nhỏ.
Mà hai ngày trước cô còn vì tuyến nhân ngư mà bị Lục Lệ Hành “ngược đãi” trong phòng tập thể hình.
Sau khi nhớ kỹ những lời bác sĩ dặn dò, dì Bùi liên tục nói lời cảm ơn xong, lúc này mới cùng Kỷ Khinh Khinh rời khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về dì Bùi bèn nhịn không được mà gọi điện thoại cho ông Lục báo tin tức tốt này trước, sau khi ông cụ nghe thấy tin này, nụ cười mãi không dứt.
“Ông cụ cứ yên tâm à, một lát nữa chúng tôi sẽ trở về, tôi nhất định sẽ chăm sóc Khinh Khinh thật tốt!”
Nói hai câu rồi cúp điện thoại, dì Bùi nhìn Kỷ Khinh Khinh từ khi ra khỏi bệnh viện thì vẫn luôn lo lắng, cười nói: “Khinh Khinh à, chỗ cậu chủ, cháu định nói thế nào với cậu ấy?”
Kỷ Khinh Khinh lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Lệ Hành, một giây trước khi kết nối, cô ngẩn người, ấn nút tắt điện thoại.
“Đến công ty.” Khóe môi Kỷ Khinh Khinh
khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Cháu phải nói trực tiếp cho anh ấy biết tin tức này.”
Tài xế mỉm cười, xoay vô lăng, vững vàng ổn định quay xe ở giao lộ phía trước.
...
///Truyện được Edit & đăng tại web Yeungontinh.vn///Ngày đầu tiên sau đám cưới đã đi làm đúng giờ, lại lần nữa đánh vỡ cảm nhận của công nhân viên trong tập đoàn nhà họ Lục về hình tượng công tác cuồng ma của Lục Lệ Hành.
Đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn, vậy mà sau đêm tân hôn lại cẩn thận đến ngay cả tuần trăng mật cũng không thèm nghỉ, ngày hôm sau đã vội vàng đi làm rồi?
Vợ mới cưới trong nhà hiểu chuyện như vậy?
“Chào buổi sáng, sếp Lục.” Trần Tịnh ôm một đống tài liệu tiến vào văn phòng của Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành vùi đầu vào vào tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên: “Chào buổi sáng.”
Trần Tịnh cười chúc mừng anh: “Sếp Lục, tân hôn vui vẻ.”
Lục Lệ Hành ngẩng đầu, cười nói: “Cảm ơn. Hôm nay buổi sáng có lịch trình gì không?”
Trần Tịnh mở ra bảng lịch trình hằng ngày ra: “Lịch trình sáng nay chỉ có một cuộc họp, bởi vì trước đó anh nói với tôi sắp xếp lùi lại lịch trình ngày hôm nay, cho nên chiều nay không còn sắp xếp nào khác.”
Lục Lệ Hành gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nhìn đồng hồ, chín giờ năm mươi phút.
Lục Lệ Hành đặt bút xuống, khép lại hợp đồng chưa xem xong hợp đồng trước mắt, đứng dậy, trước tiên đi đến phòng họp.
Mà cùng lúc đó, Kỷ Khinh Khinh từ bệnh viện chạy lại đây cũng xuống xe, trong đại sảnh công ty người đến người đi, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của vô số người, cô dò hỏi vị trí của Lục Lệ Hành.
Lễ tân không dám chậm trễ với Kỷ Khinh Khinh, vội vàng gọi điện thoại hỏi văn phòng trợ lý tổng giám đốc hành tung của Lục Lệ Hành sau đó báo cho Kỷ Khinh Khinh, tổng giám đốc Lục còn ở trong văn phòng.
Nói xong tự dẫn Kỷ Khinh Khinh lên lầu.
“Lát nữa gặp được cậu chủ cháu đừng kích động, bĩnh tĩnh nói cho cậu ấy, biết không?”
“Dì Bùi, dì yên tâm đi, cháu biết rồi, sẽ không kích động.”
Dì Bùi cười gật gật đầu, hai mắt ngắm nghía cái bụng nhỏ của cô.
Trong thang máy, lễ tân dùng ánh mắt tò mò xuyên thấu qua mặt kính trên thang máy để đánh giá Kỷ Khinh Khinh đứng đằng sau.
Kích động?
Lễ tân chú ý đến ánh mắt nhìn vào bụng cô của dì Bùi, trong lòng giật mình.
Chẳng lẽ Kỷ Khinh Khinh mang thai rồi?
Cô ấy vội vàng thu lại ánh mắt, lặng lẽ lấy di động ra, gõ mấy chữ trong nhóm chat.
Kỷ Khinh Khinh đè xuống cảm xúc nhảy nhót trong lòng mình, căn bản không rảnh chú ý biểu cảm và ánh mắt của những người khác, nhìn những con số không ngừng tăng lên trên thang máy, trái tim đập thình thịch nhảy loạn, cô nóng lòng không nhịn được muốn nói tin tức này nói với Lục Lệ Hành.
Nói cho anh biết, cô đã mang thai.
Mang thai đứa con của anh.
Ting.
Tới tầng văn phòng của Lục Lệ Hành rồi.
Kỷ Khinh Khinh hít thở sâu, bước ra ngoài thang máy, chỉ thấy Lục Lệ Hành cũng đang đi về phía thang máy, vừa đi vừa nói chuyện với một người trợ lý, biểu cảm nghiêm túc.
Kỷ Khinh Khinh đứng tại chỗ, bàn tay cầm giấy báo cáo kết quả xét nghiệm siết chặt, cảm xúc bị cô đè nén bỗng nhiên tăng vọt.
“Ông xã!”
Đôi chân Lục Lệ Hành cứng lại, ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng phát ra giọng nói, thấy Kỷ Khinh Khinh với vẻ mặt tười cười rạng rỡ chạy về phía mình, đôi mắt cong thành vầng trăng non, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều mang theo niềm vui sướng.
Kỷ Khinh Khinh ôm cổ anh nhào vào trong lòng ngực anh, hai má đều đỏ ửng lên vì hạnh phúc.
Hai tay Lục Lệ Hành cứng đờ, vội vàng ôm lấy Kỷ Khinh Khinh, ánh mắt nhìn ra sau, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn dì Bùi đang hốt hoảng.
Đám người trợ lý đứng bên cạnh vội vàng tránh sang một chỗ.
“Làm sao vậy?”
Kỷ Khinh Khinh không coi ai ra gì hôn Lục Lệ Hành một cái, dán ở bên tai anh nhỏ giọng nói: “Em có một tin tốt muốn nói cho anh biết.”
“Tin tốt gì?”
Kỷ Khinh Khinh đặt giấy báo cáo xét nghiệm trên tay xuống trước mặt anh: “Em mang thai rồi.”
Tờ giấy báo cáo nọ cách Lục Lệ Hành quá gần, đột nhiên vừa ngước mắt lên còn chưa kịp nhìn rõ, vừa ngửa đầu híp mắt nhìn lên đã nghe thấy lời Kỷ Khinh Khinh nói, ngẩn ra.
“Cái gì?”
Kỷ Khinh Khinh nhìn chằm chằm đôi mắt của anh, nói từng câu từng chữ: “Em nói, anh sắp làm ba!”
Lục Lệ Hành giật mình ngẩn ra một lúc lâu, dường như chưa kịp lấy lại tinh thần sau hai câu nói của Kỷ Khinh Khinh, chỉ theo bản năng nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng của cô.
“Chồng ơi, chúng ta có con rồi!”
Biểu cảm trên gương mặt Lục Lệ Hành như là bị hóa đá rồi, vô cùng bình tĩnh thong dong nghiêng đầu nói với Trần Tịnh: “Hội nghị lùi xuống hai giờ chiều.”
///Truyện được Edit & đăng tại web Yeungontinh.vn///Trần Tịnh mỉm cười ý nói nên vậy, nhìn qua Kỷ Khinh Khinh rồi lập tức rời đi.
Lục Lệ Hành nắm lấy tay Kỷ Khinh Khinh, dẫn cô đi vào trong văn phòng, vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc vui vẻ nào.
Kỷ Khinh Khinh nhíu mày, phản ứng này không nằm trong dự đoán của cô.
Vì sao lại bình tĩnh như vậy?
“Anh không vui sao?”
Vào khoảnh khắc cánh cửa văn phòng đóng lại ấy, Lục Lệ Hành quay đầu lại, cho Kỷ Khinh Khinh một nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng.
Kỷ Khinh Khinh cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh, bàn tay run rẩy, còn có sự dịu dàng khiến cô không thể kháng cự.
Bàn tay của Lục Lệ Hành nhẹ nhàng đặt trên bụng cô, trán tựa vào trán của Kỷ Khinh Khinh, chóp mũi chạm vào chóp mũi, hơi thở nóng rực gần trong gang tấc, hầu kết lên xuống mạnh mẽ, giọng nói run rẩy, anh nói bằng giọng khàn khàn: “Vui, anh rất vui…”