Tô Kiều Ngọc lắc đầu, không phải không oán mà là theo như thận phận bây giờ của nàng, không có thái độ gì để bày tỏ.
Hiện tại trong mắt Thẩm Vân Chiêu, nàng không phải Tô Kiều Ngọc mà chỉ là hai người xa lạ chỉ gặp qua hai lần, nàng không có bất kỳ lập trường gì mà trả lời giả thiết của Thẩm Vân Chiêu.
Thẩm Vân Chiêu thấy nàng lắc đầu, chậm rãi rút tay đang lướt nhẹ trên mặt nàng về, mà thôi, nàng cuối cùng cũng không phải nàng ấy...
Nàng hẳn là hận hắn đi, bằng không sẽ không kéo hắn nhảy xuống sông, đưa hắn rượu độc.
Hiện tại, hắn nghĩ, chỉ cần nàng sống, nếu hắn buông tay có thể đổi lấy khỏe mạnh bình an cho nàng, tự mình thống khổ thì có là cái gì.
"Ngày mai, trẫm sẽ an bài người đưa ngươi ra khỏi thành."
Thẩm Vân Chiêu xoa xoa huyệt thái dương dường như đang choáng váng, chỉ cảm thấy nơi nào đó mãnh liệt nhảy lên.
Tô Kiều Ngọc nghe vậy giật nhẹ góc áo của Thẩm Vân Chiêu, hấp dẫn lực chú ý của hắn để hắn nhìn mình thủ thế, "Bệnh của bệ hạ?"
"Không sao."
Làm sao lại không sao! Tuy rằng độc trong thân thể hắn là hai loại độc, độc tính liên lụy, ngăn chặn lẫn nhau, trong thời gian ngắn sẽ không chết người nhưng một ngày nào đó sẽ độc phát.
Nếu chờ đến một ngày độc phát, vậy thật sự là tình thế không cách nào xoay chuyển, không có biện pháp.
Không đợi Tô Kiều Ngọc tiếp tục khuyên giải, cửa điện vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Thái giám cúi người ở bên cạnh Thẩm Vân Chiều thì thầm, thái phó đại nhân cầu kiến.
Còn chưa chờ thông truyền, Thẩm La Hàm đã bước vào.
"Vi thần tham kiến bệ hạ."
Thẩm La Hàm mặc thường phục nửa quỳ xuống.
"Miễn lễ."
Thẩm Vân Chiêu cùng Thẩm La Hàm mở đầu đối thoại tiến hành vua tôi.
Hắn liếc mắt nhìn Tô Kiều Ngọc đang đứng một bên, phất tay ý bảo nàng lui ra ngoài, mà Thẩm La Hàm lại vào lúc này giành trước một bước mà lên tiếng.
"Nói vậy, vị này là y nữ hôm qua tiến cung chữa trị cho bệ hạ."
Tô Kiều Ngọc nhướng mày, cúi đầu tỏ vẻ cam chịu.
Thẩm La Hàm tiến lên vài bước, híp mắt, khóe miệng là nụ cười tà khí hắn hay treo lên, "Không biết cô nương có thể có biện pháp gì chữa khỏi bệnh cho bệ hạ hay không?"
Hắn hỏi như vậy, nhưng trong lòng chắc chắn xác định không có phương pháp gì tốt có thể trị được.
Nếu nàng có phương pháp, như vậy mạng của nàng và Thẩm Vân Chiêu đều gặp phải nguy hiểm!
Thấy Tô Kiều Ngọc khẽ lắc đầu, Thẩm La Hàm còn muốn truy vấn gì đó, lại bị Thẩm Vân Chiêu đúng lúc chặn đứng.
"Thái phó tìm trẫm, là có chuyện gì quan trọng cần phải thương lượng, nói sớm một chút, trẫm còn phải đi ngủ."
Thẩm La Hàm nghĩ có chuyện trọng yếu hơn cũng lười ở đây so đo, nếu đã xác định Thẩm Vân Chiêu không thể chữa trị, vậy chuyện khác đều là râu ria.
Hắn có quyền khống chế vững vàng, không có gì nguy hiểm.
Thái giám đứng cạnh Thẩm Vân Chiêu thấy vậy, tiến đến dẫn nàng đi ra ngoài.
Ngoài điện là cuồn cuộn sao trời, làm cho vạn vật trên thế gian đều nhỏ bé không gì sánh được.
Tô Kiều Ngọc đi theo thái giám phía trước, trong lòng lại nghĩ chuyện khác.
Hóa ra mọi thứ lại là một vở hài kịch như vậy mà chân tướng lại hoang đường!
Cái người tàn nhẫn mà vô tình kia, lại biến thành người nhẫn nhục gánh trọng trách.
Tất cả chuyển biến quá nhanh, trong đầu Tô Kiều Ngọc vẫn là một cuộn chỉ rối.
Nàng trước sau vẫn không tiếp thu được, trong lòng nghi vấn cùng khó hiểu cũng không có người có thể giải đáp.
Hắn thích nàng từ lúc nào?
Nàng có trở ngại đến đại cục của hắn không?
Bệnh của hắn rốt cuộc là vì Thẩm La Hàm? Nếu Thẩm La Hàm hạ độc, vậy Thẩm La Hàm có phải giữ lại giải dược để làm lợi thế cuối cùng không?
Nghi vấn cùng kinh ngạc quanh quẩn trong đầu, rất lâu không vứt đi được.
Thái giám ngừng lại, phía trước là chỗ ở của nàng.
Tô Kiều Ngọc cả đêm tiếp thu tin tức quá lớn, nàng cần yên tĩnh để ngẫm lại, suy nghĩ.
Đang muốn cất bước đi vào, lại nghe thấy tiếng hai tỳ nữ mặc thanh y đi qua nhỏ giọng nghị luận gì đó, có đôi câu vài lời rơi vào tai nàng.
Dường như, có liên quan đến Tần Nguyệt Ca?
Lãnh cung, lãnh cung cùng Tần Nguyệt Ca có liên quan...
Xem ra hoàng cung kinh thành ẩn giấu quá nhiều chuyện mà nàng không biết.
Tô Kiều Ngọc do dự một chút, nắm tay áo, cuối cùng cũng quyết định đi theo hai tỳ nữ kia tìm tòi.
Vòng đi vòng lại, các nàng dừng lại ở trước cửa cung điện ảm đạm.
So với chính điện tráng lệ thì nơi này nhỏ hơn nhiều, cửa đại điện bùng lên ngọn lửa, nơi này thật quỷ dị.
Trong đại điện vang lên tiếng hát, tuy