Editor: Meo meo thích cười
Nhìn một lúc, Tô Kiều Ngọc liền theo tỳ nữ hộ tống nàng trở về phòng, xoay người, không chút do dự.
Thẩm Vân Chiêu nhìn bóng dáng nàng đi xa, gầy yếu lại quật cường, đại khái, lần này nàng cực kỳ đau lòng đi.
Khom lưng nhặt thanh kiếm trên mặt đất, che giấu cảm xúc lưu chuyển trong mắt, từ tay áo lấy ra khăn tay chà lau kiếm sạch sẽ rồi ném trở về tay thị vệ.
"Công chúa cũng hồi cung đi.
Xin lỗi hôm này đã để công chúa bị kinh hãi, thần sẽ sai người hộ tống người về." Khi nói chuyện, hắn giương tay kéo lại áo choàng cho Tần Nguyệt Ca, phủi đi bông tuyết vương trên tóc mai, tiểu tuyết(*) lại bắt đầu, che đi muôn vàn ô uế trên thế gian.
(*) tiểu tuyết: vào ngày 22, 23 tháng 11
Tần Nguyệt Ca không để ý, "Huynh cùng nàng ta?" Mở miệng nói một nửa, tự động lược bỏ lời phía sau, thông minh như Thẩm Vân Chiêu, hắn tự nhiên biết nàng muốn hỏi điều gì.
"Ta cùng nàng ấy, chuẩn bị hòa li." Thẩm Vân Chiêu nhìn Tần Nguyệt Ca, trong mắt sinh ra ôn nhu cùng lưu luyến, "Chỉ là hiện tại chưa thích hợp mà thôi."
Đối với việc hai người hòa li, tất nhiên là trong dự kiến của Tần Nguyệt Ca, chỉ là việc này lạị chưa đến nơi đến chốn! Nhưng tâm tư này, dĩ nhiên không thể lộ ra ngoài được.
"Ta về trước đây." Tần Nguyệt Ca ngược lại đối với hành động rút kiếm của Thẩm Vân Chiêu lại ngoài ý muốn.
Thẩm Vân Chiêu gật đầu, đưa nàng từ hành lang dài đến cửa phủ.
Tô Kiều Ngọc trên đường đi đều không nói gì, đôi tay vô lực buông xuống, tâm đã chết, đại khái cứ như vậy thôi.
Mấy ngày kế tiếp, cửa phòng từ đầu đến cuối đều bị hai hộ vệ áo đen, đeo đao ở ngoài cửa canh giữ, nửa bước không rời.
Nhìn thiệp mời trên bàn gỗ, Tô Kiều Ngọc nắm chặt lấy rồi lại dùng tay vuốt phẳng, một lần lại một lần nói với bản thân phải bình tĩnh, nhưng càng như vậy càng lâm vào hoảng loạn.
Thiệp là An Thanh công chúa cố ý phái người đưa tới, trong đó nói hôm nay là thọ yến của thái phó.
Theo như thường lệ, mỗi phủ chỉ được tặng một chiếc thiệp mời, người được mời có thể mang theo gia quyến.
Mà tấm thiệp này, quả thực là cố ý viết.
Nếu An Thanh công chúa cố ý, vậy có phải là có liên quan với ngày đó, nàng ngắm tuyết trong đình? Liên quan đến sống chết của Vân Nhi?
Đối với chuyện này, Tô Kiều Ngọc không dám có nửa phần trì hoãn.
Ngồi trước gương, Lục Chấp giúp nàng sửa sang lại búi tóc cùng y quan, trong miệng tràn đầy lo lắng cùng bất an, "Phu nhân, nếu không thì không đi đi, đại nhân đến thì nói thân thể người còn rất suy yếu."
Tô Kiều Ngọc vỗ vỗ tay nàng, tỏ vẻ mình không ngại.
Hộ vệ ở cửa thấy cửa phòng mở ra, giơ tay lên ngăn cản.
"Hôm nay là thọ yến của thái phó, Vân Chiêu muốn ta cùng đi."
Hộ vệ không dao động, "Chậm trễ thời gian, các ngươi có thể đảm nhận nổi không?" Giọng nói lạnh