Editor: Meo meo thích cười
Lời vừa nói ra, kiếm trong tay dùng lực, đem kiếm hướng về phía mình.
Thẩm Vân Chiêu không nghĩ đến nàng sẽ như vậy, kiếm trong tay hơi buông lỏng, mặc cho kiếm rơi xuống.
Hắn thấy được kiếm trong tay phải của Tô Kiều Ngọc tràn đầy máu tươi, diễm lệ lại quyến rũ.
Ngay lúc Tô Kiều Ngọc đem thân kiếm cắt vào tay của mình thì trong chớp mắt, một bàn tay chuẩn xác không chút sai lầm bắt lấy tay phải của nàng.
"Chờ chút!"
Thanh âm rét lạnh của nam tử từ đằng sau phía bên phải truyền đến, đập vào mắt là quần áo màu đỏ tía được thêu hoa văn tinh mỹ lại phức tạp.
Tô Kiều Ngọc không nghĩ tới người này trong lúc nguy cơ như vậy sẽ lên tiếng giúp đỡ, đè xuống thiên ngôn vạn ngữ trong lòng.
Bên cạnh người đó là Ngũ hoàng tử Tần Viễn Mặc, không giận mà uy, trên người mang theo uy nghiêm.
Mọi người thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi xuất hiện nghi hoặc.
Xưa này, Ngũ hoàng tử bo bo giữ mình, không tiếp xúc triều chính, không cướp đoạt tranh giành, chỉ yêu hoa điểu trùng thú (*), cầm kỳ thư họa, khiến người đời biết đến hắn là một hoàng tử nhàn hạ.
(*) hoa điểu trùng thú: Hoa, chim, côn trùng.
Hôm nay lại lên tiếng ngăn cản, quả thực không giống với tác phong thường ngày của hắn.
Lẽ nào hắn không biết dính vào trong đó sẽ tổn hại sao?
Hiểu được một người bo bo giữ mình sao lại nhìn không ra dính vào việc này sẽ chọc cho một thân máu tanh chứ?
Lý do trong đó, chỉ sợ là chỉ có một mình Tần Viễn Mặc rõ ràng.
"Thẩm thái phó, hôm nay chính là thọ yến, lại có đông đảo nữ quyến ở đây, thấy máu cũng không phải là chuyện gì tốt!" Một câu nói ra, lại một câu, không mang theo một tia độ ấm nào mà nhìn Thẩm La Hàm.
"Vả lại Tô Kiều Ngọc tốt xấu gì cũng đường đường là nữ nhi của Vương gia, thiết lập riêng công đường, lạm dụng tư hình, chẳng phải là miệt thị với vương pháp của triều ta! Thái phó đem vương pháp để ở chỗ nào!"
Tần Viễn Mặc nói chuyện khéo léo, không nói là vì cầu tình cho Tô Kiều Ngọc, bởi vì hắn biết căn bản là không có tác dụng, đem vương pháp mang ra, để Thẩm La Hàm lôi ra quy củ gây ra bất hòa, khiến hắn không thể xuống đao.
Thẩm La Hàm nhìn kỹ Tần Viễn Mặc một thân cứng rắn trước mắt, ngày thường ôn tồn lễ độ, khiêm tốn không tranh đoạt, hôm nay vừa đến đã chụp cho hắn cái mũ lớn như vậy lên đỉnh đầu, trước kia xem ra đã coi thường hắn rồi.
Trong phút chốc, Thẩm La Hàm đem ánh mắt từ trên người Tần Viễn Mặc rút về, ngược lại nhìn về phía Thẩm Vân Chiêu.
Thẩm Vân Chiêu sắc mặt tối tăm, cùng với Tần Viễn Mặc đối diện nhìn nhau, khom lưng nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, dùng khăn tay tinh tế chà lau chuôi kiếm loang lổ vết máu.
"Ngũ hoàng tử, theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì đây cũng là một chuyện trong gia đình.
Điện hạ nhúng tay vào có phải đã quản quá nhiều."
Tần Viễn Mặc nâng Tô Kiều Ngọc từ trên mặt đất loang lổ đầy vết máu dậy, ngực hơi phiếm đau, "Nếu càng muốn nhúng tay vào thì sao?"
Lời vừa nói xong, thanh phong cách ba thước đánh đến, trên thân kiếm vẫn còn vết máu chưa lau sạch, kình phong nổi lên.
Tần Viễn Mặc không mang theo bất kỳ đồ vật nào bên người có thể cản lại, chỉ có thể lựa chọn nghiêng người tránh thoát.
Mọi người đều cho rằng Tần Viễn Mặc khó mà địch được mũi kiếm của Thẩm Vân Chiêu, chỉ có thể lựa chọn né tránh.
Thẩm Vân Chiêu dường như cũng cho rằng như vậy, thế công càng lúc càng gấp rút, trong giây lát, cổ tay bị Tần Viễn Mặc công kích, thanh kiếm rơi xuống đất, chưởng phong thẳng vào ngực.
Mọi người còn chưa nhìn rõ chiêu thức ra sao, chỉ nghe thấy Thẩm Vân Chiêu kêu lên một tiếng, khóe miệng chảy ra vài giọt máu tươi, liền vội