Tương Tư Hệ Hữu Thời

C29: Lần Đầu Tiên Cãi Nhau


trước sau

Người dịch: Rabbitlyn


Ngày hôm sau trời vừa sáng Triệu Hữu Thời lập tức ra khỏi phòng ngủ, chặn xe taxi đi thẳng đến sân bay. Chuyến bay sớm nhất là 6 giờ 40 phút, trên đường đi Triệu Hữu Thời không ngừng siết chặt tay, căng thẳng đến mức cả người run bần bật, cho đến khi máy bay hạ cánh, ngay cả bước đi cô cũng cảm thấy khó khăn, đến tận khi nhìn thấy Thẩm Đạo, cô mới lấy lại được chút tinh thần: "Hiện tại chị em thế nào rồi ạ?"

Thẩm Đạo đã sớm chờ ở sân bay: "Hiện tại không sao rồi, chỉ bị thương nhẹ thôi."

Xe phóng nhanh trên đường, hiện tại nhà họ Triệu cũng không còn mấy họ hàng, những người họ hàng còn lại bình thường cũng không lui tới, bởi vậy không có ai ở bên chị cô, chỉ có mỗi Thẩm Đạo. Anh nói không muốn rời khỏi chị cô quá lâu, nên tốc độ lái xe cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã tới bệnh viện, trên đường đi Thẩm Đạo cũng nói rõ hết mọi chuyện.

Hóa ra từ một tuần trước Triệu Hữu Vi đã phát hiện có người theo dõi chị, nhưng chị lại nghĩ mình quá nhạy cảm, qua hai ngày chị mới kể cho Thẩm Đạo, vì thế chiều nào tan ca, Thẩm Đạo cũng đưa chị về.

Tuy vậy ba hôm trước, Triệu Hữu Vi phải tăng ca đến tám giờ, Thẩm Đạo mới thăng chức năm ngoái, phải ra ngoài tiếp một khách hàng quan trọng nên không thể phân thân được.

Thẩm Đạo: "Anh đã nghĩ đến việc tìm người đón cô ấy, nhưng cô ấy không muốn làm phiền đến người khác, nói thời gian cũng không quá muộn, không cần phải lo lắng."

Trong ngõ Ngô Đồng có một đoạn đường không có đèn, hai bên cũng không có nhà ở, có lẽ bọn lưu manh đã thăm dò địa hình. Bọn chúng chọn xuống tay ở đoạn đấy vào tối hôm đó, cướp hết tiền bạc trên người Triệu Hữu Vi và cũng hành hung chị.

Triệu Hữu Thời lại bắt đầu phát run, hỏi: "Không...Không có làm chuyện gì khác với chị em chứ?"


Thẩm Đạo liếc cô, dừng xe, lấy ra một điếu thuốc: "Sau đó chị em mới nói thật với anh, mấy tên kia ngại chân của cô ấy... cho nên mới không ra tay. Bọn chúng làm đùi phải cô ấy bị thương, cần phải ở lại bệnh viện quan sát."

Bọn lưu manh vốn muốn làm xằng bậy với Triệu Hữu Vi, nhưng nhìn thấy chân của chị, bọn chúng đều cảm thấy chán ghét. Khi nói những lời này với Thẩm Đạo, Triệu Hữu Vi vẫn mỉm cười: "Em không cảm thấy khó chịu gì hết, anh khóc cái gì chứ, ít nhất chân của em đã cứu em."

Triệu Hữu Thời nhớ lại chị gái đã mất chân phải từ năm ba tuổi, chỉ còn lại một khúc thịt ngắn ngủi. Khi chị cô sáu tuổi, cô được sinh ra và chưa từng bao giờ nhìn thấy chị có đủ cả hai chân. Mẹ nói lúc ban đầu khi đi học lúc đi đường cô thường thích bắt chước chị gái, co một chân rồi cướp lấy gậy của chị, khi đó cô còn nói chưa sõi nên hoàn toàn không nhớ được chuyện này, song trong trí nhớ khi còn nhỏ luôn có một số mẩu chuyện khắc sâu, ví dụ như cô vươn đôi tay nho nhỏ ra sờ đùi chị, phát âm không rõ hỏi: "Chân chân làm sao vậy?"

Chân giấu ở đâu rồi? Tại sao chị gái không giống những người khác, đùi phải chỉ có một khúc thịt, hơn nữa hình dáng khúc thịt kia rất xấu.

Triệu Hữu Thời nghẹn ngào, không dám bước vào phòng bệnh, không dám nhìn chị gái, cô ngồi ở băng ghế ngoài hành lang, nhìn về căn phòng cách đó không xa, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Đạo, không nói lời nào.

Thẩm Đạo ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Bọn anh đã báo cảnh sát rồi, ba người kia chạy khỏi ngõ Ngô Đồng, nhất định có người nhìn thấy bọn chúng, gần đó còn có camera, cảnh sát có thể căn cứ vào thời gian tìm ra mục tiêu, bọn họ nhất định sẽ bắt được những người đó." Dừng một chút, "Từ trước đến nay chị em không muốn tỏ ra yếu ớt với người khác, đến giờ cô ấy chưa từng khóc lần nào, cũng không có ai cảm thấy cô ấy sợ hãi. Em đi trò chuyện với cô ấy đi."

Anh sờ đầu Triệu Hữu Thời, coi cô như em gái nhỏ. Triệu Hữu Thời lau khô nước mắt, hít sâu một hơi, rồi mới đi vào phòng bệnh.

Triệu Hữu Vi đang húp cháo, y tá nói: "Tối qua ngài Thẩm có gọi điện cho tôi bảo hôm nay tôi đến sớm một chút, ngài ấy có chút việc, lập tức sẽ đến ngay."


Triệu Hữu Vi cười: "Tôi biết rồi, chị đã ăn sáng chưa, chị có muốn ăn cùng...Tiểu Thời?"

Triệu Hữu Vi sững sờ nhìn ngoài cửa, Triệu Hữu Thời chạy vào, thở hổn hển: "Chị, chị bị cướp tại sao lại lừa em, em không phải em là em ruột chị sao?"

Triệu Hữu Vi bỏ thìa xuống, nhíu mày hỏi Thẩm Đạo: "Anh gọi em ấy về sao? Bây giờ còn chưa tới mùng 1 tháng 5, anh bảo em ấy xin phép nghỉ sao?"

Triệu Hữu Thời nói thay Thẩm Đạo: "Chị đừng đánh trống lảng sang chuyện khác, trước hết chị nói cho em biết cơ thể chị thế nào rồi, bác sĩ nói như thế nào?"

Triệu Hữu Vi bất đắc dĩ, người cũng đã về rồi, sao chị có thể đuổi đi được chứ?

Có Triệu Hữu Thời ở đây, Triệu Hữu Vi cũng cảm thấy có tinh thần hơn, cả ngày đều hỏi em gái chuyện trường học, không nhắc chữ nào về chuyện của mình. Đến tối Triệu Hữu Thời tiễn Thẩm Đạo về, hai chị em cùng nằm trên một chiếc giường tâm sự với nhau, chuyện thú vị gì cũng kể hết ra, thậm chí cô không tiếc bán đứng bản thân, kể hết chuyện của mình

và Trạch Mẫn để chọc cho chị cô cười.

Cho đến tận hôm sau Trạch Mẫn mới biết chuyện Triệu Hữu Thời trở về.

Sáng hôm sau khi anh ra khỏi cửa đến công ty, đi qua nhà họ Triệu, nghe thấy dì Vương hàng xóm đang phe phẩy quạt hương bồ nói chuyện phiếm với người khác: "Chốc nữa tôi phải về quê mua con gà đất mới được, Tiểu Thời bảo tôi mua thêm trứng gà và chim bồ câu."


Đối phương hỏi: "Tiểu Thời về rồi?"

"Đúng vậy, nghe nói hôm qua đến bệnh viện rồi. Hiện tại mới về nhà, có lẽ là để tắm rửa rồi lại đi."

Trạch Mẫn lập tức dừng lại, xoay người lên lầu, gõ cửa một lúc lâu mới nghe thấy tiếng Triệu Hữu Thời: "Đến đây, đến đây!"

Triệu Hữu Thời mở cửa ra, nhíu mày, chắn ở cửa không nhúc nhích, tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Trạch Mẫn nhíu mày: "Sao trở về không nói cho anh biết?"

Triệu Hữu Thời: "Anh cũng không nói cho em biết chuyện chị em nằm viện."

Trạch Mẫn muốn đẩy cửa vào, nhưng Triệu Hữu Thời không cho: "Anh đi làm đi, em sắp phải ra ngoài rồi."

Trạch Mẫn đứng ngoài cửa: "Anh từng hỏi em ngày Quốc tế lao động em có về không, em nói chị em cho về thì em mới về, không thì thôi."

Triệu Hữu Thời bỏ tay ra: "Chị em không cho em về, chị ấy nói một đằng nghĩ một nẻo. Anh Thẩm Đạo hiểu chị ấy nên mới gọi em về, còn anh thì không hiểu, bởi vì anh vốn thờ ơ, không muốn quan tâm chuyện của "người khác". "

"Anh Thẩm Đạo lo lắng chuyện này vì anh ấy yêu chị em, sao em không suy nghĩ tại sao chị em không cho người khác nói với em? Bởi vì chị em yêu em! Em không hiểu sao? Anh giống chị em!"


Triệu Hữu Thời cười lạnh: "Anh giống chị em ư? Cho nên anh vẫn còn có tâm tình nói chuyện tình cảm với em trong điện thoại, những lời này cần phải nói cho rõ một chút. Em nói "Anh, chính, là, không, muốn, quan, tâm, chuyện, của, người, khác"! Cô nhấn mạnh từng chữ một, "Rốt cuộc anh muốn làm như thế nào, sau khi chị ruột em xảy ra chuyện này, anh vẫn còn có thể làm như không xảy ra chuyện gì, nói chuyện tình cảm với em?"

Cô có thể chấp nhận Trạch Mẫn che giấu ý tốt, cũng có thể chấp nhận Trạch Mẫn giẳ vờ như không có chuyện gì, nhưng cô không thể chấp nhận chuyện Trạch Mẫn thật sự coi như không có việc gì, thật sự còn tâm trạng nói chuyện tình cảm với cô. Anh nói thỉnh thoảng giúp cô chăm sóc chị gái chỉ là lừa gạt mà thôi, anh chưa bao giờ để ý đến người khác, anh thờ ơ với tất cả mọi người.

Hai người đang căng thẳng ở cửa thì di động của Triệu Hữu Thời đột nhiên vang lên, cô quay vào nhà nghe máy, Trạch Mẫn nhân cơ hội đó vào nhà, đi theo sau cô.

Triệu Hữu Thời nghe điện thoại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trạch Mẫn, nói với bên đầu kia: "Em biết anh Dương Quang, anh ấy là bạn của Trạch Mẫn, sao thuộc hạ của anh ta lại..." Dừng một chút, cô đột nhiên trợn mắt, "Đại Lưu?"

Trạch Mẫn ngẩn ra.

Triệu Hữu Thời ngồi xe Trạch Mẫn, hơn nửa tiếng sau đến đồn công an. Thẩm Đạo đã gần trao đổi xong với cảnh sát, nhìn thấy Triệu Hữu Thời và Trạch Mẫn xuất hiện, anh nói: "Hôm qua cảnh sát đã tìm được một kẻ phạm tội, hắn khai ra là do Đại Lưu sai khiến, nghe nói hai năm trước Hữu Vi từng báo cảnh sát phá hỏng chuyện của Đại Lưu, gần đây Đại Lưu mới tra ra Hữu Vi."

Triệu Hữu Thời không dám tin: "Là em báo cảnh sát, chứ không phải chị." Dừng một chút, hai mắt cô đỏ au, lại nhìn thoáng qua Trạch Mẫn, ánh mắt mờ mịt.

Trạch Mẫn hơi bế tắc, muốn nắm tay cô thì Triệu Hữu Thời lại tránh ra, hỏi Thẩm Đạo: "Đã bắt được Đại Lưu chưa?"

Thẩm Đạo không ngờ người gây ra chuyện này là Triệu Hữu Thời, sau khi hết sững sờ mới nói: "Không tìm được, cảnh sát vẫn đang điều tra. Tối hôm qua bọn họ tới tìm một người tên Dương Quang, nghe nói Đại Lưu vẫn làm việc cho Dương Quang, nhưng Dương Quang không biết hành tung của Đại Lưu."

Mấy người trở về bệnh viện nói tin tức cho Triệu Hữu Vi. Từ sau khi ra khỏi đồn công an, Triệu Hữu Thời vẫn cảm thấy mệt mỏi, ủ rũ, không có tinh thần, Triệu Hữu Vi nghe xong, cười nói với em gái: "Chuyện này không liên quan đến em, chị còn nhớ rõ hôm đó là chị bảo em mang di động ra ngoài. Hơn nữa lúc ấy là em đi giúp người, ai biết cuối cùng lại xảy ra chuyện này cơ chứ."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện