“Nghe nói y chịu rất nhiều hình phạt tàn khốc dằn vặt…”
“Xương trên chân toàn bộ đều bị cắt đứt…”
“Chỉ còn đôi tay là vẫn còn nguyên…”
Những điều hai cô nương kia vừa nói vẫn còn vang bên tai.
Vậy mà không thể ngờ được, người các nàng ám chỉ lại là Chu Tư Kỳ?
Thời điểm mà hắn ở trong đêm tối nhớ nhung người kia, làm sao có thể ngờ được… y lại ở một nơi nào đó chịu đủ mọi dằn vặt?
Tay chân Diệp Tĩnh Hồng lạnh buốt, cơ hồ muốn kêu ra tiếng, liền vội vã há mồm cắn ngón tay của chính mình.
Lòng bàn tay rất nhanh thấm ướt một mảng.
Cũng không biết thứ chảy xuống là mồ hôi, hay là… máu của hắn?
Nhưng vô luận như thế nào, cũng không bì lại được loại đau đớn mà Chu Tư Kỳ đang gánh chịu.
Dưới ánh lửa tối tăm, chỉ thấy tay phải Triệu Văn giương lên, dường như lại muốn hạ roi xuống, nhưng sau khi ngừng lại một chút, chỉ cười lạnh nói: “Đối với người khác thì có thể là một việc khó, nhưng đối với ngươi thì không như vậy nhỉ. Ngươi vì họ Diệp kia hi sinh nhiều như vậy, một thân võ công đều phế bỏ, hàng đêm còn phải trải qua thống khổ do hàn độc phát tác, nhưng hắn chỉ một mực xem thường ngươi. Ngươi dám nói, xưa nay ngươi chưa từng nghĩ tới việc quên hắn?”
Ánh mắt Chu Tư Kỳ tối lại, nhưng lập tức khôi phục như thường, vẫn cứ cười ha ha: “Nhưng cũng nói, ngươi vì sư huynh ta không phải làm càng nhiều việc hơn sao? Ngay cả ca ca ruột của mình cũng hại, mới giành được vị trí thành chủ này, kết quả thì sao? Sư huynh ta ngay cả liếc cũng không liếc nhìn ngươi?”
Câu nói này tựa hồ chạm trúng chỗ đau Triệu Văn, nét mặt hắn biến đổi, ngay lập tức vung roi lên, mạnh mẽ phất lên người Chu Tư Kỳ.
Chu Tư Kỳ ngay cả hừ cũng không phát ra, nhưng lại cười đến không ngậm được miệng.
Diệp Tĩnh Hồng nghe thấy tiếng cười kia, phảng phất có lưỡi dao sắc cắt ở trong lòng.
Hắn biết Chu Tư Kỳ đau đến mức nào.
Nhưng người kia vẫn quật cường như vậy, từ đầu đến cuối chưa từng kêu đau.
Hắn cắn chặt hàm răng, đầu óc hỗn loạn thành một đống, lập tức đem những chuyện đại cục ném qua sau đầu, chỉ muốn tiến lên cứu người.
Nhưng mà chưa kịp hành động, liền nghe thấy bên trong vang lên tiếng bước chân.
Âm thanh kia không nhẹ không nặng, từ phía xa truyền đến, không hề giống như đang đi trong đại lao, ngược lại như đang bước chậm rãi trong rừng rậm sâu thăm thẳm, thong dong đến cực điểm.
Diệp Tĩnh Hồng chỉ nghe tiếng bước chân này, liền biết được người đến võ công không yếu, hắn đối phó một mình Triệu Văn đã rất khó khăn, nếu như thêm một người nữa, hiển nhiên không có phần thắng. Tâm niệm của hắn lập tức thay đổi, thật vất vả mới đè xuống cảm giác kích động muốn cứu người, triển khai công phu bích hổ du tường nhảy lên xà nhà, núp ở trong bóng tối.
“lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”
Theo tiếng bước chân ngày một đến gần, một tiếng nói êm tai cũng vang lên, mang theo ý cười khẽ: “Xảy ra chuyện gì? Là người nào chọc tức Triệu thành chủ vậy?”
Triệu Văn nghe thấy tiếng nói của y, cuối cùng cũng thả roi trong tay xuống, cau mày xoay người, hỏi ngược lại: “Sao Vương gia không ở phía trước uống rượu? Trong địa lao nhiều bệnh, thân thể Vương gia đáng giá ngàn vàng, không nên tới những nơi như thế này.”
Diệp Tĩnh Hồng lấy làm kinh hãi, lúc này mới hiểu được, người này chính là khách quý của Vô Song Thành. Nhưng từ góc độ của hắn nhìn sang, chỉ nhìn đến thấy tay phải người kia cầm quạt, cùng với cằm dưới trắng nõn.
Người kia cười nhạt một lúc, nói: “Nếu như không có Triệu thành chủ bên cạnh, cho dù rượu ngon cũng không có mùi vị.”
Lời nói này nếu như từ trong Chu Tư Kỳ nói ra, nhất định là vô cùng ngả ngớn phong lưu. Nhưng được người này dùng ngữ khí lãnh đạm nói chuyện, chỉ làm cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, không khỏi cảm thấy