Dáng vẻ thong dong mỉm cười này của y rất khác với trước đây.
Diệp Tĩnh Hồng đến nay vẫn nhớ rõ, thời khắc mình nhắc đến mấy chữ thoái ẩn núi rừng, trong mắt Chu Tư Kỳ lộ ra vẻ cảm động. Thế nhưng, sau đó thì sao?
Đích thân hắn đã đánh nát ánh sáng trong mắt của người kia.
Hắn trơ mắt nhìn người kia thương tâm thống khổ.
Hắn hết lần này đến lần khác cho y hi vọng, sau đó không chút lưu tình đạp nát trái tim của y.
Nụ cười quen thuộc kia biến mất không còn chút dấu vết, ánh mắt kia không còn dây dưa triền miên nữa, mà thâm tình nơi đáy mắt cũng đã hóa thành hàn băng… Tất cả những thứ này, đều do một tay hắn tạo thành.
Diệp Tĩnh Hồng cắn răng, ngay cả hít thở cũng khó khăn, thấp giọng nói: “Ta hiểu, dù sao cũng đều là lỗi của ta, ngươi không muốn đi cùng với ta cũng là lẽ tự nhiên.”
Chu Tư Kỳ cười cười, thấy hắn thương tâm như vậy, lại vẫn không nhịn được mà làm yên lòng hắn: “Diệp đại hiệp hiểu lầm rồi, ta nói như vậy là vì ta thật sự không quen cuộc sống như vậy. Điều ta thích chính là vung kiếm trên giang hồ, thúc ngựa khắp thiên hạ, chứ không phải thanh thanh thản thản quỷ ẩn núi rừng.”
Diệp Tĩnh Hồng lấy làm kinh hãi, nói: “Thế nhưng ngươi lúc đó…”
“Ban đầu là bởi vì yêu ngươi, ta đã mong có thể sống một đời như vậy cùng ngươi.” Chu Tư Kỳ cười tự giễu, nói, “Diệp đại hiệp chẳng lẽ không biết? Ta am hiểu nhất cũng không phải là trị bệnh cứu người, mà là hạ độc hại người.”
Thật sự.
Nếu không phải vì Diệp Tĩnh Hồng, làm sao y có thể đi làm chức thần y gì đó?
Lần đầu Diệp Tĩnh Hồng nghe thấy y nhắc đến những điều này, trên mặt khó tránh khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nói không ra lời.
Chu Tư Kỳ thì lại trước sau mỉm cười, ôn hòa nhã nhặn nói: “Ngay cả ta cũng không ngờ được, có thể vì ngươi mà chịu oan ức đến mức này.”
Trong miệng y mặc dù nói như vậy, vẻ mặt lại hết sức ung dung, phảng phất như đã bỏ xuống gánh nặng trong lòng. Đúng rồi, y cuối cùng cũng coi như đã buông bỏ được cảm giác chờ mong và yêu say đắm một người, sau này có thể thích làm gì thì làm đó, thỏa sức trên giang hồ.
Nhưng mà, hắn làm sao bây giờ?
Diệp Tĩnh Hồng há miệng, thế nhưng tất cả âm thanh đều mắc nghẹn ở cổ họng, trong lòng đột nhiên ẩn ẩn đau, dường như giống như người đuối nước, nóng lòng đi tìm một khúc gỗ, liều mạng bắt lấy tay Chu Tư Kỳ.
Chu Tư Kỳ cũng không đậy mà tránh được, miễn cưỡng khép mắt: “Ta thực sự rất mệt, muốn ngủ tiếp một lúc, Diệp đại hiệp xin cứ tự nhiên.”
Trọng thương của y chưa lành, sau khi tỉnh dậy lại nói nhiều lời như vậy, thật sự đã mệt mỏi đến cực hạn, rất nhanh liền ngủ say.
Ngủ một giấc này lại mất vài ngày, khi tỉnh lại Diệp Tĩnh Hồng vẫn canh giữ ở bên người. Hai người bọn họ đều đầy rẫy vết thương, một hơi thở mong manh, một là dáng vẻ tiều tụy, như vậy mà ngồi đối diện nhau, thoạt trông cũng thật sự nhếch nhác.
Chu Tư Kỳ không nhịn được nói cười cợt vài câu, mà cái dáng vẻ trò chuyện vui vẻ kia, khiến cho Diệp Tĩnh Hồng kinh ngạc đến mức tưởng như là đang mơ.
Bất quá dù cho hắn có ngốc, nhưng chăm sóc người khác cũng vô cùng tận tâm, vết thương thường xuyên nứt ra cũng không để ý, ban đêm nhất định phải ôm Chu Tư Kỳ ngủ, cùng y trải qua cuộc sống mỗi ngày hàn độc phát tác.
Chu Tư Kỳ khuyên mấy cũng vô dụng, liền không thể làm gì khác hơn là mặc kệ hắn. Có điều vẫn lén lút kiểm tra thương thế hai chân, cũng nghĩ ra được hai phương thuốc, tính toán lúc nào có thể xuống đất bước đi, cùng với lúc nào có thể rời khỏi Võ Lâm Minh.
Diệp Tĩnh Hồng cũng không hiểu được tâm tư của y, mỗi ngày đều rất bận rộn bưng trà sắc thuốc, tuy không mấy lời ngon tiếng ngọt, nhưng lúc rảnh rỗi liền để ý Chu Tư Kỳ, chờ mong một ngày nào đó có thể thấy y hồi tâm chuyển ý.
Chu Tư Kỳ chỉ thở dài.
Chờ thể lực khá hơn một chút, liền khoác quần áo tựa ở đầu giường đọc sách, tận lực coi như người nào đó không tồn tại.
Ngày hôm đó xem sách một chút, cũng không biết xảy ra chuyện gì, tay đột nhiên mất lực, khiến quyển sách kia rơi xuống đất. Hai chân y đang bôi thuốc, không thể tùy tiện nhúc nhích, vậy nên không thể làm gì khác ngoài mất công động đậy thân thể, cúi cả người xuống lần tìm.
Thật vất vả mới nhặt được quyển sách, con mắt thoáng nhìn, lại phát hiện dưới đáy giường đang giấu một hòm thuốc.
Hòm thuốc kia thoạt nhìn cực kì quen mắt, cực kì giống với thứ mà trước kia y từng dùng qua.
Chu Tư Kỳ biết bây giờ nơi mình ở chính là nhà của Diệp Tĩnh Hồng,