Quẩn quanh trong nỗi buồn có chăng là sự bế tắc, bởi vì xúc động dai dẳng mà quên mất rằng nó vốn dĩ luôn có lối ra.
Tâm bất lực nên mắt mới mờ, tâm kiên định mắt sáng ngời như sao.
Chỉ là, đâu ai trên đời này cũng đủ kiên định để nhìn thấy, vậy nên kẻ mắt sáng phải đứng ra mà chỉ đường.
Có khi đường ấy vốn không có, nhưng vì sự kiên định kia được lan toả, lại có đường cho nỗi buồn đi xa.
Vấn Thiên nói với ông chủ Thúc Sinh như vậy cũng không hẳn là động viên cho có, lần này cảm thụ khí tức của ma chủng trong người con trai ông ấy, hắn nhận ra thứ đáng sợ kia không có cuồng loạn như của Hồ Thiên Thương.
Vấn Thiên ngẫm nghĩ thoáng qua liền hiểu, có lẽ liên quan đến sức mạnh nội tại của ma chủng, nếu đã có ma thú thực lực khác nhau thì chắc chắn ma chủng cũng vậy.
Đã thế, hắn lại nắm chắc hơn vài phần, nhưng lần này không thể mù mờ mà dò dẫm như trước.
Làm chậm chạp, cơ thể tàn tạ của thanh niên kia sẽ không chịu đựng được nữa, lúc đó tất nhiên y sẽ chết, còn ma chủng sau đó ra sao Vấn Thiên lại không dám nghĩ tới.
Thấy tâm tình của ông chủ Thúc Sinh đã yên ổn trở lại, Vấn Thiên liền đề cập tới vấn đề ban sáng từng nói với Từ Hiếu Sinh.
Ông chủ nghe qua liền bất ngờ, rồi mỉm cười gật gật cái đầu, cảm khái nói:
-Chẳng ngờ trên đời này vẫn có kẻ sẵn sàng giúp đỡ bạn bè mà không để ý đến lợi ích.
Thật sự hiếm đấy!
Ông chủ Thúc Sinh nhấp nhẹ chén trà trên tay, sau đó lại đặt xuống, nụ cười thưởng thức vẫn ngự trên môi, y nhìn Vấn Thiên rồi bình tĩnh nói tiếp:
-Nói thật! Ta sớm đã muốn...đuổi thằng bé ấy về quê rồi!
Vấn Thiên hơi giật mình, câu nói này nghĩa là sao vậy.
Thấy mặt Vấn Thiên bỗng đổi, ông chủ Thúc Sinh cũng không có rề rà mà liền nói:
-Bởi vì nó chắc chắn sẽ đậu khoa bảng.
Với cái tính cách cứng cỏi cực kì tiêu cực của nó, ta tin chắc nó cũng sẽ giống với thằng bé nhà ta, bị “đám người” xấu xa chướng mắt mà ném đến cái nơi đáng sợ ấy! Đã biết sẽ như vậy, thà về nhà trở thành cái phú ông nhàn nhã giống như cha nó còn hơn.
Vấn Thiên mặt dần giãn ra, quả thật ông chủ nói có chút gắt gỏng, nhưng cũng không che lấp được sự quan tâm trìu mến từ con người hiền lành ấy.
-Như ban nãy cháu đã nói, có thể song hành cùng lý tưởng, đấy mới thực sự là sống.
Cháu hôm qua cũng bảo huynh ấy trở về, được huynh ấy giáo huấn một hồi mới nhận ra chút lí lẽ.
Từ Hiếu Sinh đã kiên quyết muốn đi, cũng đã lường trước được khó khăn mình sẽ gặp, cháu xin với ông chủ như vậy, vốn là để san sẻ chút khó khăn cho huynh ấy mà thôi.
Vấn Thiên nhẹ cười bình tĩnh nói.
-Hàiii! Năm đó cái nhiệt huyết mà ta có cũng chẳng thua kém mấy đứa là bao, nhưng rồi càng trưởng thành lại càng nhận ra thế giới này vốn không có chỗ cho cái gọi là “công bằng”.
Thời thế bây giờ vẫn là như năm đó, cái trật tự mà ta thấy chẳng có chút gì là thay đổi.
Đã như vậy, chấp nhận thực tại sẽ không chuốc lấy khổ đau.
Nét cười nhàn nhạt nay đã biến đâu chẳng thấy, vốn dĩ ban đầu nụ cười ấy chỉ là chút thưởng thức cho cái tinh thần đã lâu rồi mới gặp lại mà thôi.
Ông chủ Thúc Sinh rốt cuộc cũng không kìm được não nề mà thở dài nói.
-Cái thực tại này vốn đã là khổ đau, chấp nhận nó cũng chẳng khác gì.
Ừ thì cũng có kẻ thoát ra khỏi cái trật tự thối nát ấy thật đấy, nhưng cứ chơ mắt ra mà nhìn khổ đau vây lấy những người xung quanh, cũng khó chịu lắm chứ.
Đã như vậy, sao không dũng cảm mà tiến tới, mạnh mẽ để thay đổi.
Thực sự cháu rất khâm phục con trai ngài, dù cho huynh ấy đang vật vã trong kia nhưng thế giới này bởi vì có huynh ấy mà đang đổi thay dù ít hay nhiều.
Vấn Thiên cảm thấy bí bách liền nói ra một tràng dài, cổ họng vì đó mà khô khan liền uống cạn chén trà trước mặt.
Lấy lại bình tĩnh mới nhận ra mình hơi quá lời vội nói:
-Xin lỗi! Cháu hơi quá lời!
Ông chủ Thúc Sinh mặt vẫn ủ ê, chẳng qua cũng không vì lời nói của Vấn Thiên mà tức giận, nghe Vấn Thiên xin lỗi liền gật nhẹ cái đầu tỏ ý, lại cầm lên tẩu thuốc mà hút, mắt không nhịn được mà quay đầu nhìn về gian nhà của con trai.
Sự trầm tư cũng theo khói kia mà cuốn lấy, sau một lúc thì cười khổ nhẹ giọng nói: — QUẢNG CÁO —
-Ta già thật rồi, thế giới trong mắt giờ đã xám xịt chẳng thấy rạng ngời.
Suy cho cùng, cái cố gắng của các cháu chỉ là vài con đom đóm, cũng chẳng thể khiến thế giới trong mắt ta sáng lên được.
Nhưng mà nếu đã cố gắng không bỏ, biết đâu có ngày đom đóm kia lại hoá thần quang, rọi chiếu khắp thế gian ảm đạm.
-Cũng chẳng cần hoá thần quang, đom đóm nếu rất nhiều vậy cũng đủ rọi sáng cả thế gian này rồi!
Vấn Thiên mỉm cười mà nói.
-Ta mong thấy được ngày đó!
-Ông chủ sẽ thấy sớm thôi!
Ông chủ Thúc Sinh nghe Vấn Thiên nói vậy liền cười nhẹ, Vấn Thiên vẫn là mỉm cười trên môi, thấy ngoài cửa có người dọn đến cơm trưa liền biết ý rời đi.
Ông chủ Thúc Sinh đã biết tính hắn cũng không nhiệt tình mà giữ lại.
Vấn Thiên đứng dậy chào lễ phép, đi ra đến cửa thì chợt nhớ ra điều mình chưa hỏi được liền quay đầu lại nói:
-Ông chủ! Chuyện lúc nãy cháu nói với ông có được không ạ?
Ông chủ Thúc Sinh vừa nghe là biết chuyện gì mỉm cười đáp:
-Cái đấy, ta tất nhiên là đồng ý, tính ra ta đâu có mất cái gì.
Nhưng mà cháu vẫn phải chữa bệnh cho con trai ta đấy!
-Ông chủ yên tâm! Cháu đã nhận là làm đến nơi đến chốn.
Thôi! Ông chủ thong thả mà ăn trưa đi, cháu cũng đi ăn đây.
-Hai đứa thích ăn gì cứ bảo nhà bếp, đừng khách sáo!
Vấn Thiên “Dạ!” to một tiếng rồi biến mất sau bức tường.
...
Trời chiều hiu hắt, nắng vàng ỉu đi, Vấn Thiên tạm biệt Từ Hiếu Sinh rồi trở về khách điếm.
Nhìn bóng lưng đã gầy đi nhiều của thanh niên nhiệt huyết, Vấn Thiên trong lòng vẫn có chút lo lắng không yên.
Từ Hiếu Sinh không giống như hắn, chẳng có cái cơ thể dị biệt chống chọi được với khổ cực vất vả, lại còn phải cất công học hành, dạy dỗ đám nhỏ, sức thư sinh