Vấn Thiên lúc này chỉ hơi mệt, cũng không có cái gì thật sự to tát, nó đến phần nhiều từ cái cơ thể đang muốn ngủ của hắn.
Càng hấp thụ khí tức đen tối hắn càng cảm nhận rõ hơn mối liên hệ giữa bản thân hắn cùng ma chủng, nói đúng hơn là với khí tức đen tối tồn tại cùng ma chủng.
Phải chăng trong cơ thể hắn đang có cái ma chủng nào đó ký sinh, hay đáng sợ hơn nữa, hắn...chính là một cái ma chủng.
Mắt Vấn Thiên đang đăm chiêu liền nháy liên tiếp mấy cái, cầm vội chén nước không dám nghĩ nữa, vừa uống lên liền nhớ tới câu hỏi quan tâm ban nãy của Huỳnh Chấn Vũ mỉm cười nói:
-Không có gì, ta chỉ hơi mệt một chút thôi!
Huỳnh Chấn Vũ lo lắng nhìn người ca ca của mình, cũng đã nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt ấy.
Nhớ về khoảnh khắc lúc nãy bên giường, y dường như cảm nhận cơ thể của Vấn Thiên chợt xuất hiện một luồng khí tức cực kì đáng sợ, khi nó phát ra, thanh niên đang miên man vậy mà liền tỉnh, cũng mang luồng khí tức đáng sợ tương tự như thế.
Huỳnh Chấn Vũ có linh cảm không tốt, chỉ là không thể nói rõ nó rốt cuộc là gì, lại nhận ra Vấn Thiên có thể hấp thụ luồng khí tức đáng sợ ấy, linh cảm dần biến thành lo lắng không thôi.
-Bệnh của huynh có phải cũng là như vậy?
Huỳnh Chấn Vũ sau một lúc do dự vẫn là quyết tâm mà hỏi.
Vấn Thiên nheo nheo đôi mắt, cũng chưa nói gì, lấy ra viên dược hoàn trong ngực ném thằng vào miệng.
Huỳnh Chấn Vũ thấy thế cũng chẳng nói gì, chỉ lo lắng ngồi đấy mà nhìn, Vấn Thiên không nói, vậy y liền biết điều mình lo lắng có lẽ là sự thật.
Nếu là vậy thì chẳng phải huynh ấy...cũng sớm sẽ chết sao? Huynh ấy trước đây đã từng bóng gió nói đến, chỉ là đến khi thực sự đối mặt, liền khó để chấp nhận.
Dược hoàn tan trong miệng, cái tanh nồng kia theo đó mà dâng trào, Vấn Thiên vẫn bình tình mà nhai, mặt chẳng đổi sắc, nhẹ nhàng mà nuốt xuống.
Lại cầm lấy chén nước mà Huỳnh Chấn Vũ vừa rót thêm, bình tĩnh mà uống, rồi bình thản nói:
-Ừ!
Huỳnh Chấn Vũ mím mím cái môi, y mới chuẩn bị tâm lý được chút ít, hiện tại nghe được chợt nhận ra bản thân vậy mà cũng chẳng chuẩn bị được cái gì.
Lại nhìn vào đôi mắt hững hờ của Vấn Thiên lúc này, lòng bỗng trống rỗng, lại không biết nói gì, thành ra lại im lặng.
-Chỉ là cũng không có chết sớm!
Vấn Thiên nhẹ cười mà nói.
Cứ ngỡ như câu nói ấy sẽ khiến Huỳnh Chấn Vũ tươi tỉnh hơn chút, nhưng thật ra nó còn làm tâm trạng của y tồi tệ hơn.
Huỳnh Chấn Vũ nhíu nhíu đôi mày, y đã từng nghĩ chứng bệnh của Vấn Thiên kì quái nhưng đơn giản chỉ liên quan đến giấc ngủ, nếu để hắn có thời gian tìm hiểu, rồi một ngày có thể sẽ tìm ra.
Nhưng thực tế lúc này lại đã khác, nó lại liên quan đến ma chủng, vậy thì trong cơ thể huynh ấy chẳng phải cũng có thứ tương tự như thế.
-Trong người huynh cũng có ma chủng sao?
Huỳnh Chấn Vũ khó khăn nói.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên lại cười, hắn cố tỏ ra vui vẻ, lắc đầu nói:
-Chắc là không phải, kẻ bị ma chủng ký sinh mà ta từng gặp đều không thể tỉnh táo giống ta lúc này, có chăng chỉ là, cơ thể của ta...giống với một cái ma chủng.
Nhưng là một cái ma chủng dị biệt.
-Có phải huynh không ngủ là bởi vì...
Thấy Huỳnh Chấn Vũ lưỡng lự, Vấn Thiên liền gật cái đầu tiếp lời:
-Bởi vì khi ta ngủ, luồng khí tức đen tối kia sẽ từ bên trong cơ thể ta mà thoát ra bên ngoài.
Ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng ấy, chỉ là cũng dễ dàng phán đoán, chúng thoát ra cùng với sự tuần hoàn tương tự như ma chủng.
Nhưng cũng có khác biệt, ma chủng thức dậy mới có thể tuần hoàn, còn ta lúc ngủ mới như vậy.
-Rồi khi sự tuần hoàn chết chóc ấy diễn ra, cơ thể của huynh sẽ gặp phải tổn thương...rất nghiêm trọng.
Huỳnh Chấn Vũ run giọng nói thêm vào.
Vấn Thiên lại gật gật cái đầu, thở nhẹ một hơi rồi nói tiếp:
-Cũng không đến nỗi rất nghiêm trọng, nếu thật sự là như vậy ta nào sống được đến bây giờ.
Vấn Thiên nói vậy thực ra chỉ muốn cho Huỳnh Chấn Vũ đang lo lắng trở nên an ổn một chút.
Hắn từ đầu vốn không định nói ra.
Có điều hiện tại, bản thân thực sự đã coi Huỳnh Chấn Vũ như một người đệ đệ, cũng sẽ đồng hành đến Quốc Tử Giám, không sớm thì muộn với cái sự nhanh nhạy của y kiểu gì cũng phát hiện ra đôi điều.
Vậy chi bằng nói sớm cho y biết để sau này cũng đỡ phải lo lắng mà bồn chồn không yên.
Huỳnh Chấn Vũ nghe lời Vấn Thiên nói xong quả thật trong lòng đã buồn rười rượi.
Vốn cứ tưởng chứng bệnh của Vấn Thiên tuy có kì lạ nhưng cứ tìm hiểu rồi sẽ có cách chữa.
Bây giờ biết được sự thật, lại cảm thấy khó chịu, bởi vì nếu giống như phân tích của y về cái ma chủng này, người bị ký sinh chắc chắn sẽ chết.
Lúc ở quê nhà xa xôi, bởi vì tò mò Huỳnh Chấn Vũ đã đọc trộm không ít những thông tin bí mật về ma kiếp chỗ cha mình.
Trong đó ghi chép rất nhiều về cái gọi là ma chủng, cũng phân tích ra cốt lõi của ma kiếp liên quan mật thiết tới chúng.
Y từng khá bất ngờ về một báo cáo cực kì đặc biệt trong đó, rằng người ta phát hiện ra, ma chủng có thể ký sinh lên cơ thể của nhân loại, kể cả là tu hành giả cảnh giới cực cao.
Và trong cái báo cáo ấy cũng ghi rõ, kẻ bị ký sinh sẽ chết trong vòng ba đến năm năm sau khi bị ma chủng xâm nhập, chưa từng có ngoại lệ.
Cái báo cáo ấy là thứ cực kì quan trọng, được bảo mật một cách kĩ càng trong cả đống ghi chép, bởi vì người ta nghi ngờ rằng, ma kiếp đang thay đổi cách thôn phệ thế giới này.
Đến hôm nay nhìn thấy Vấn Thiên có thể kích thích được ma chủng, lại nghe huynh ấy nói từng lôi thành công ma chủng ra khỏi người một thanh niên trước kia, Huỳnh Chấn Vũ đã chấn động không thôi, cũng có chút mong chờ.
Chỉ là khi thực sự chứng kiến, y lại sững sờ nhận ra rằng, cái điều mà y mong chờ vốn là thứ đang từ từ đưa người ca ca mới gặp đã thân của y đến với cái chết.
Không ngờ cái chết nhẹ như bâng mà huynh ấy từng nói lại liên quan đến cái thứ đáng sợ mang tên ma kiếp.
Thấy Huỳnh Chấn Vũ mắt nay đã đỏ sọng, tâm tình ủ rũ, Vấn Thiên cười cười khoác vai