Gió chiều khẽ lay đưa, những cái xác đong đưa dưới ánh hoàng hôn rọi chiếu.
Vấn Thiên chẳng biết việc mấy tên thảo khấu làm như vậy vì mục đích gì nhưng chết một cách thảm liệt như vậy thì cũng quá bất hạnh đi.
Đám tiên nhân treo những cái xác ở đây chỉ nhằm một mục đích duy nhất đấy là cảnh cáo, cảnh cáo những kẻ dám xúc phạm đến cái quyền uy tối thượng của chúng trên mảnh đất này.
Ánh mắt Vấn Thiên nheo lại, hắn nhìn những phàm nhân nối đuôi nhau tiến vào trong thành, ánh mắt đầy sự sợ hãi nhìn mấy cái xác đang lơ lửng.
Hoá ra sự tranh đấu trên thế gian này vẫn luôn diễn ra, chỉ là nó chưa đủ ác liệt để ảnh hưởng tới những người dân vô tội kia thôi.
Nhưng nếu một ngày sự tranh đấu kia trở thành tất yếu thì những cái xác trên cổng thành kia không chỉ còn là những người tu hành nữa.
Có áp bức sẽ có đấu tranh, nhưng tranh đấu với sức mạnh tuyệt đối thì đó chỉ là một con đường cùng mà thôi.
-Tránh đường!
Tiếng quát phía sau khiến mọi người trở nên nhốn nháo, quay đầu lại thì thấy một đoàn xe đang tiến dần về phía cổng thành.
Những tên gác cổng thấy vậy liền chạy ra đẩy mọi người đang làm thủ tục ra bên vệ đường.
Rồi chúng cung kính đứng nép sang một bên cho đoàn xe đi qua.
Vấn Thiên lùi lại sang một bên nhìn đoàn xe, đây là đoàn xe hắn gặp tại quán nước trên đường.
Hắn không thấy tên tiên nhân kia đâu, có lẽ hắn đang ngồi trong chiếc xe ngựa ở đầu đoàn.
-Ngươi thấy cổng thành chứ, mấy tên thảo khấu khốn kiếp đang hóng gió chiều trên đó đấy.
Mà công nhận chúng nó gan to thật đấy, dám đánh cướp cả xe chở linh thực.
Tên nhỏ gầy thấp giọng nói với tên quan sai bên cạnh.
-Đội trưởng nói với chúng ta rồi.
Ai dám mạo phạm quyền uy của Tiên Điện thì chỉ có một kết cục, đó là cái chết.
-Điều ấy là tất nhiên rồi, chỉ có điều đội trưởng mới tới làm ta mỗi khi thấy y đều có cảm giác áp lực cùng ngột ngạt.
Ngươi có thấy thế không?
-Ta nghe nói ngài ấy được điều trực tiếp từ Tiên Điện tới, ngươi biết rồi đấy, ai từ cái nơi thần thánh đó đều như vậy cả.
Cứ hoàn thành việc của mình là được rồi.
Vấn Thiên lặng nghe cuộc nói chuyện.
Tiên Điện, hắn lần đầu tiên nghe tới cái tên đó.
Hắn quay sang Khánh Điệp, Khánh Điệp hiểu ý của hắn nhưng cũng lắc đầu.
Thế giới bên ngoài kia quá rộng lớn, điều hắn chưa biết tới còn rất nhiều, chuyến đi này phải tìm hiểu thật nhiều mới được.
Đoàn xe đi qua, mọi người lại tiếp tục làm thủ tục nhập thành, đợi một lúc là đến lượt hai huynh đệ, hai người đưa ra giấy chứng thân xác định lai lịch.
Vấn Thiên trên người mang theo vũ khí nên phải nán lại một lúc kiểm tra thật kĩ thân phận.
Sau khi kiểm tra không có gì khả nghi thì mới được cho qua.
— QUẢNG CÁO —
Hai huynh đệ qua cổng thành, hai người nhanh chóng hoà vào dòng người tấp nập trên con đường chính của Lạc Dương thành, Khánh Điệp quay sang nói với Vấn Thiên:
-Trước kia đệ vẫn luôn thắc mắc tại sao giấy chứng thân của huynh và đệ lại để là không có cha mẹ, hoá ra cha mẹ đã dự liệu từ trước cái ngày đám tiên nhân ấy đến tìm gia đình chúng ta rồi.
-Từ cái ngày cha mẹ chuyển đến đây định cư thì họ đã biết ngày ấy sẽ đến, nhưng ta không biết làm cách nào mà cha mẹ có thể khiến cả cái Xuân Hoa giáp quên đi sự liên hệ giữa chúng ta với họ.
Sau cái ngày cha mẹ rời đi, ai cũng nói rằng ta với đệ là những đứa trẻ mồ côi được ông Lưu nhận nuôi.
Vấn Thiên nhẹ giọng trả lời.
-Cha và mẹ rất cường đại mà.
Nhưng đệ dần quên mất gương mặt của họ rồi.
Khánh Điệp buồn bã nói.
Vấn Thiên nhìn đệ đệ đang chầm chậm bước đi bên cạnh mình.
Năm cha mẹ bọn hắn rời đi, Khánh Điệp mới bốn tuổi, đệ ấy không giống hắn cho nên những ký ức về cha mẹ cũng dần mơ hồ.
Chàng thiếu niên hằng ngày vẫn lạnh lùng ít nói nhưng thực ra lại không mạnh mẽ như cái vẻ bề ngoài.
Đệ đệ hắn vẫn là một đứa trẻ, y vẫn cần sự chăm sóc chở che từ cha mẹ.
Vấn Thiên cũng vậy, hắn biết nhiều thứ hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, có điều hắn vẫn muốn được cha mẹ đùm bọc.
Nhiều lúc hắn trách cha mẹ tại sao không về thăm bọn hắn, mỗi lần đại ca trở về hắn và Khánh Điệp đều gặng hỏi, đại ca chỉ nói rằng họ có nỗi khổ riêng.
Vấn Thiên chẳng biết đến lúc hắn ra đi hắn còn có thể gặp lại cha mẹ lần nữa không.
Mặt trời dần khuất bóng, hai huynh đệ vội tìm chỗ nghỉ chân, tiền mang đi cũng chẳng nhiều nên hai người tìm một cái khách điếm thuộc dạng tồi tàn nhất trong cái thành này.
Hai huynh đệ bước vào trong, mặc dù mang tiếng là tồi tàn nhưng cái khách điếm này cũng coi là tươm tất đối với bọn hắn.
Gian ngoài của khách điếm kê mấy cái bàn, đang có vài vị khách đang ăn uống ở đấy.
Vấn Thiên liếc nhìn vào một góc của gian phòng, hắn thấy hai gã đàn ông đang vừa nói chuyện vừa ăn, một người trong đó là gã tiên nhân mà hai người họ gặp trưa nay.
Nhưng người còn lại hắn không cảm thấy có linh khí ba động, là phàm nhân sao.
Khánh Điệp cũng thấy, hắn quay sang nhìn Vấn Thiên.
Vấn Thiên không nói gì, hắn lấy chìa khoá phòng rồi bảo Khánh Điệp đi lên.
Vừa bước trên cầu thang Vấn Thiên cảm thấy có ánh mắt đang dò xét mình, hắn cũng không quay đầu lại, tiếp tục tiến lên trên.
Gã nam tử trung niên nhìn hai chàng thiếu niên