Trời vừa tờ mờ sáng, đã có phi xa phóng ra ngoài chiến địa.
Ở đây vốn dĩ ngày cũng như đêm, thành ra chẳng có tràng cảnh gì đặc sắc, vẫn là vệt sáng nhỏ đọng lại nơi thiên không u ám.
Phi xa của đội Năm như thường ngày, chỉ có năm người bọn họ sóng vai mà đứng.
Nhưng chiếc phi xa đang phóng nhanh bên cạnh, thì lại khác.
Bởi hôm nay phi xa của đội Bảy, có thêm một vị Thần cảnh đại năng đứng trên đó.
Vậy thôi đủ hiểu, bên nào người ta trọng hơn.
Kim Đắc nhìn tình cảnh ấy, mặt vẫn chẳng có gì là khúc mắc.
Thân vốn không màng danh lợi, chút coi trọng thiên vị, hắn từ ngày bước trên tu hành lộ đã nhìn như không thấy.
Tuy vậy, vẫn có người bất bình thay hắn.
Mạc đại sư là một ví dụ.
- Xem ra, huynh bị người ta ghẻ lạnh.
Kim Đắc nghe vậy khẽ cười.
Lưng vẫn thẳng mà lặng ngắm khoảng không phía trước, khẽ giọng nói:
- Có người sinh ra, vốn đã mang hào quang của kẻ cầm quyền.
Vậy thì, bon chen...để được cái gì?
Câu nói ấy của Kim Đắc rất lạ lẫm.
Bởi vì trước đây, chẳng bao giờ hắn nói kiểu vậy.
Không bông đùa thì cũng hời hợt mà đánh trống lảng.
Lê thê nói ra dài như sách vở, nghe ra biết ngay là thanh niên bộp chộp.
Nhưng hắn giờ lại nói vậy, người thân cận đều biết, trước kia, đều là cố tình không nhìn đến.
Chỉ là, có kẻ muốn Kim Đắc phải nhìn.
Rốt cuộc cũng bức gã nói ra vài lời chiêm nghiệm.
Mạc đại sư không đáp lời.
Hắn biết kẻ tầng dưới như mình, hiểu sao được cái đấu đá thanh cao của đám người bề trên ấy.
Mà kể ra thì cũng lạ, từ đám ấy vun đắp được kẻ như Kim Đắc, đúng là kì tích.
Hai vệt sáng lao nhanh giữa khoảng không u ám.
Nay có cường giả áp trận, thân mang trọng trách, phi xa lại đã được tân trang, liền bỏ qua quy củ thường ngày, băng băng phóng thẳng về phía Dạ Trạch.
Chẳng mấy hồi, Dạ Trạch hiện trong tầm mắt.
Nhưng mà lúc này, chỉ còn thấy “Dạ”.
Bởi nơi đó giờ đã phủ kín sắc đen, hình thái bên trong không còn nhìn thấy.
Dừng ở ngọn cô phong phía xa, hai chiếc phi xa biến mất, nằm gọn trong túi Càn Khôn của hai gã đội trưởng.
Mười mấy bóng người cẩn trọng mà đứng, đăm chiêu nhìn Dạ Trạch nơi đó.
Đội Bảy khác với đội Năm, và hầu hết những chiến đội do thám của Ưng đoàn, người không chỉ vỏn vẹn năm người, nhân số lên tới tám.
Nhìn trông có vẻ không được đồng đều, chỉ là, cũng chẳng ai buồn thắc mắc.
Bởi lẽ họ đều biết, nó liên quan đến thân thế của Đẳng Duy Nhất.
Đệ tử thân truyền của phó Điện chủ Tiên Điện, Thiên cảnh tiên nhân khi tuổi chỉ mới mười tám.
Hơn thế nữa, ngộ tính kiếm đạo chẳng kém với Kiếm Thần năm xưa.
Phân lượng như vậy, quả thật đủ to tát.
Đội Bảy thực ra, người ở trong đó đều thuộc Tiên phái.
Nhiệm vụ quan trọng nhất vốn không phải như chiến đội Ưng đoàn bình thường.
Đơn giản chỉ là, đảm bảo cho người thanh niên kia có đủ “không gian” mà lịch duyệt.
Nói trắng ra, là bảo hộ.
Cũng bởi vì lẽ đó, Duệ Tuân cùng mấy đồng đội cạnh bên không để gã “đội trưởng bột” ấy vào trong mắt.
Đấy là khi so sánh với đội trưởng Kim Đắc.
Còn nếu đem đám “tạp nham” bọn họ ra để so, thì đúng thật, tên đó xứng đáng được bảo bọc như thế.
Có điều, bọn chúng vẫn rất ghét tên đó.
Bởi vì tên đó...ghét Kim Đắc.
Chẳng hiểu sao gã lại ghét Kim Đắc.
Đến bản thân Kim Đắc cũng chả hiểu.
Chỉ biết rằng, mỗi lần tiếp xúc sẽ đều nói bóng nói gió mà phủ nhận đi chiến tích huy hoàng của người thanh niên nhiệt huyết.
Có điều, Kim Đắc vẫn sẽ chỉ cười trừ mà cho qua.
Đấy có lẽ là sự thanh cao của kẻ bên thân không có chỗ dựa.
Kim Đắc là thiên tài của Tiên Điện thật đấy, bất quá con đường gã chọn, đám tiên nhân đấy, không ai dám ủng hộ.
Vì sở học gã theo đuổi, là của Minh Luân Tông nay đã lụi tàn.
Kẻ sống lâu trong tu hành giới đều biết cố sự năm đó, cũng đều hiểu Minh Luân Tông nhạy cảm thế nào trong mắt Tiên Điện.
Phải chăng vì vậy, thanh niên nhiệt huyết kia bị người ta ghét bỏ.
Kim Đắc vẫn là không biết.
Nói đúng hơn, gã không muốn hiểu.
Lần đó vô tình có được di sản còn sót lại của Minh Luân Tông, gã đã biết, mình sẽ phải rời xa hào quang của Tiên Điện.
Tuy vậy, mặc dù mang những tín niệm của Minh Luân Tông năm đó, nhưng gã cũng không bị Tiên Điện thúc ép vài điều vô lý.
Mấy năm qua vẫn cứ như vậy.
Đấy là an ủi lớn nhất Tiên Điện dành cho gã.
Chỗ dựa duy nhất hiện tại của Kim Đắc, chỉ còn có đội Năm.
Thành ra có chút ít tâm sự, lại có thể dám nói ra.
Giống như vị huynh trưởng, kể cho mấy đệ muội ở nhà vài phong ba nhỏ nhoi mình phải gánh.
Cũng bởi như thế, kẻ thấu hiểu nhất, nghiễm nhiên là Mạc đại sư.
Kẻ bất bình nhất, cũng chính là gã.
Mạc đại sư đứng trên ngọn cô phong này, thứ hắn nhìn nhiều nhất, không phải là cái Dạ Trạch đã chìm trong u ám kia.
Hắn để ý, là Đẳng Duy Nhất đang sóng vai mà đứng bên cạnh vị Thần cảnh đại năng.
Tất nhiên, ánh mắt hắn cất rất cẩn thận, cũng chỉ nhìn bóng lưng, nào dám lỗ m ãng.
Nhỡ để cái quang mang “sáng ngời” kia rọi chiếu, một kẻ bần hàn như hắn, gánh không nổi.
Còn một kẻ nữa, từ lúc khởi hành vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tên thiên tài ấy.
Vấn Thiên vừa nhìn Đẳng Duy Nhất, mắt vừa đỏ sọng.
Hắn đang nhìn kẻ mà mới đây thôi, hắn đã từng gặp, và từ rất lâu rồi, hắn đã nhớ không quên.
Tên chó chết ấy, vậy mà lại xuất hiện trong giấc mơ này.
Lại là tình cờ ư? Sao nó cứ chồng chéo vào nhau như vậy?
Vẫn là khuôn mặt “đẹp đẽ”, vẫn là đôi mắt sáng như sao ẩn chứa bao dâm ý xấu xa, cái vẻ đạo mạo sao che đi được sự bẩn thỉu chất chứa.
Mắt Vấn Thiên đã