Duệ Tuân nhìn kẻ đang nằm dưới đất kia, thật sự hắn cực kỳ bất ngờ về thằng nhóc ấy.
Hắn vẫn chẳng tin được một tên phàm nhân yếu ớt lại có đủ tự tin để chiến đấu sinh tử cùng hắn.
Hôm nay có quá nhiều thứ khiến bản thân hắn không tin nổi.
Kỳ thật hắn rất thưởng thức hai tên thiếu niên này, một tên chỉ mới mười bốn mười năm tuổi đã đạt tới tu vi Địa cảnh, sử dụng thuần thục song luân trong truyền thuyết, còn tên mặt sẹo đang nằm dưới đất kia càng làm hắn bất ngờ hơn.
Khi xác định chắc chắn tên thiếu niên đó chỉ là phàm nhân, thật sự hắn rất khiếp sợ.
Khiếp sợ bởi thế giới quan của hắn vì tên kia mà đảo lộn.
Trong mấy chục năm lăn lộn trong giới tu hành, cái gọi là tình người dường như đã trở thành một khái niệm quá xa vời với hắn.
Nhỏ nhen, ích kỷ, tư lợi là những điều mà hắn ngộ ra khi bước đi trên cái con đường này.
Những điều ấy trước đây không bao giờ hắn nghĩ nó sẽ hiện hữu trong con người mình, nhưng chẳng biết từ bao giờ những điều ấy lại trở thành bản năng của hắn.
Nhưng cái tên đang nằm dưới kia lại làm những điều trái ngược hoàn toàn với bản năng ấy của hắn.
Bởi vì tên đó chỉ là một phàm nhân sao? Duệ Tuân nhìn thật lâu vào đôi mắt vẫn điềm tĩnh chẳng chút sợ hãi kia, đôi mắt ấy cũng đang nhìn hắn, hắn hơi giật mình.
Rồi hắn trầm giọng nói:
-Ta thật sự rất bất ngờ khi xác định rõ ngươi chỉ là một phàm nhân.
Thú thật ta rất có hảo cảm đối với ngươi nhưng mà tên Hắc Nha đã nói rồi, các ngươi phải chết và ta cũng nghĩ giống hắn.
Ngươi có lẽ nên cảm thấy tự hào về bản thân mình vì sắp được chết bởi một tu hành giả.
-Vâỵ ta nên cảm ơn bề trên cao quý vì đã ban cho ta một cái chết thật trang trọng sao? Haha! Vị thúc thúc này vui tính thật đấy! Nhưng đừng có dùng cái giọng khi nói với người sắp chết như vậy chứ, ta tính rồi, năm bảy năm nữa ta mới chết cơ.
Vấn Thiên vừa cười gằn vừa nói, mặt hắn lúc này đã toàn bùn đất, trông vô cùng tàn tạ.
-Ngươi dường như vẫn chưa ý thức hoàn cảnh thảm hại hiện tại của mình.
Công nhận ngươi rất giỏi, ta khá ấn tượng với cách ngươi sử dụng hai cái đoản kiếm bay bay kia để công kích, nhưng mà ngươi dùng trò trẻ con đó để chiến đấu với một cường giả Địa cảnh thì ngươi cũng quá coi thường ta rồi.
Một kẻ có suy nghĩ coi thường đối thủ của mình thì hắn xứng đáng chết nhiều hơn một lần.
Câu nói này là ta dạy ngươi, nếu có kiếp sau thì nhớ lấy nó mà làm người.
Mặt Vấn Thiên vẫn bình thản lắng nghe tên nam tử trung niên kia nói.
Khinh thường đối thủ sao? Làm gì có chuyện như vậy.
Những điều mà cha năm đó dạy huynh đệ bọn hắn vẫn còn in sâu trong trí nhớ.
Khinh thường đối thủ là một điều cấm kỵ không bao giờ được phép mắc phải, dù đối thủ là ai cũng phải dùng hết sức, kể cả có dùng dao mổ trâu giết gà thì cũng là việc nên làm.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là Vấn Thiên hắn lại mắc phải điều cấm kỵ khác, đó là chủ quan và tự mãn.
Lẽ ra hắn nên luyện tập kỹ càng hơn với cái phi kiếm kia của hắn, ít ra cũng nên thực chiến một lần.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn từng nghĩ dùng nó để tỉ thí với Khánh Điệp, rồi hắn lại tự thuyết phục bản thân mình rằng luân xa của Khánh Điệp quá cường hãn, hắn nghĩ cái phi kiếm của mình chắc chắn sẽ không dùng được.
Và đến bây giờ Vấn Thiên mới thực sự nhận ra, không phải do phi kiếm của hắn không dùng được mà là hắn không muốn mọi người sớm biết về sự tồn tại về cái phi kiếm của hắn mà thôi.
Hắn muốn phi kiếm của mình lần đầu xuất hiện, sẽ tạo ra một chiến tích thần kỳ, hắn muốn dùng nó để chiến thắng một tu hành giả.
Hắn muốn chứng minh với người thân của hắn rằng hắn không muốn họ mãi luôn chở che cho hắn nữa, rằng hắn có thể tự bảo vệ mình, và hắn luôn tự tin cái thành tựu đầu tiên của cuộc đời sẽ xuất hiện thật hoành tráng.
Hắn tự tin đến mức tự mãn về cái thành tựu đầu tiên của cuộc đời mình, nó khiến hắn ảo tưởng về sức mạnh của bản thân.
Rồi hắn lại nhớ lại câu nói kia của đại ca, niềm tin là một con dao hai lưỡi sao? Không! Không phải vậy! Niềm tin nếu dựa trên những cơ sở vững chắc thì sẽ không gọi là ảo tưởng.
Nhưng mong muốn của hắn về thế giới này thực ra vẫn chỉ là những ảo tưởng, điều đó đã tạo ra những niềm tin sai lầm, đó mới thực sự là con dao hai lưỡi.
Hắn hiện tại sẽ không ảo tưởng nữa, hắn đã mơ mộng quá nhiều rồi.
Bởi vì những điều hắn sắp làm không phải là ảo tưởng, hắn sẽ chắc chắn thực hiện được nó.
Vấn Thiên cười lớn nhìn thanh trường kiếm đang lơ lửng trước mặt hắn kia.
Hắn gào lớn:
-Ta vẫn còn chưa sống trọn kiếp này, chết làm sao được!
Khi thanh kiếm kia sắp đâm thẳng xuống người thì Vấn Thiên chợt bật người lách nhẹ ra khỏi thanh kiếm, nó chém rách vạt áo của hắn nhưng lần này hắn thoát được rồi.
Khánh Điệp lúc này đang giao chiến kịch liệt với tên nam tử cao gầy, luân xa liên tục công kích nhưng dường như tên kia chỉ muốn tránh né, hắn rất sốt ruột, qua linh thức hắn đã thấy tình cảnh của ca ca mình.
Hắn khá bất ngờ vì cái phi kiếm kia, có vẻ sự tự tin của ca ca hắn đến từ đó, nhưng ca ca của hắn thất bại thảm hại rồi.
Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, song luân được hắn vận dụng đến mức cực hạn nhưng hắn vẫn không khoá chặt được tên