Người tới là Khánh Điệp.
Vấn Thiên nhìn đệ đệ của hắn, trên lưng Khánh Điệp mang theo túi hành lý.
Vấn Thiên mỉm cười hỏi:
-Vẫn muốn đi cùng huynh sao?
-Ông Lưu bảo đệ đi cùng huynh, mà đệ cũng muốn vậy, từ bé đã theo đuôi huynh giờ tự nhiên không thấy huynh nữa lòng đệ cứ sao sao á!
Khánh Điệp nhẹ giọng nói.
-Vậy đệ để ông Lưu sống một mình sao?
-Ông Lưu gửi thư cho cháu trai ông ấy rồi, mấy ngày nữa sẽ đến đây chăm sóc ông.
Nên ông bảo đệ đi cùng huynh để có làm sao còn chiếu cố cho nhau.
Khánh Điệp nói xong liền nhìn Vấn Thiên mang theo ánh mắt cầu khẩn.
Vấn Thiên thấy thế không nhịn được cười, lần đầu tiên hắn thấy cái tên đệ đệ luôn bắt chước cái phong cách trang bức kia của lão đại lại có cái vẻ mặt ấy.
-Đánh thắng được huynh rồi nói tiếp.
Vừa nói xong, Vấn Thiên lấy từ tay nải sau lưng ra một đôi vũ khí kì lạ làm bằng gỗ, dài khoảng 3 tấc, nó trông giống đao nhưng trông lại gai góc, chuôi của nó được một vòng tròn bao quanh.
— QUẢNG CÁO —
-Huynh lại dùng song đao à? Nhưng sao trông nó lại lạ thế? Lại còn ngắn nữa.
Khánh Điệp nhìn thứ vũ khí kì lạ trong tay Vấn Thiên, nghi hồ hỏi.
-Nó là cái rìu.
Đánh đi, lão đại bảo đánh nhau thì nói ít thôi.
Hai tay hai rìu Vấn Thiên lao đến , nhanh và dứt khoát bổ thẳng tới người Khánh Điệp.
Như đã đoán trước Khánh Điệp vội lách sang tránh thoát khỏi lưỡi rìu, sau đó dậm chân lùi lại xa một khoảng, cùng lúc một chiếc luân gỗ cũng xuất hiện trên tay rồi xoay tròn.
Vừa chạm đất Khánh Điệp vung tay, luân xa bay với một tốc độ chóng mặt bổ thẳng xuống người Vấn Thiên.
Vấn Thiên biết sau cú bổ hụt ấy điều gì sẽ đến, nhưng cận chiến cần nhất là sự chủ động nên hắn chọn “tiên hạ thủ vi cường”.
Nhưng hắn lại không biết tốc độ của luân xa lần này lại nhanh đến vậy, đệ đệ hắn tiến bộ rồi.
Trước thế tới như chẻ tre của luân xa, tay Vấn Thiên biến thế để chiếc rìu trên tay đỡ lấy đòn công kích, một lực cực mạnh tác động lên thân rìu rồi truyền đến cánh tay của hắn.
Đau thật đấy! Luân xa va phải rìu thì bật ra xoay tròn trên không trung.
Vừa tung luân xa thì Khánh Điệp cũng di chuyển, chạy sang trái vài chục tấc, xảo diệu dùng tay thu lấy luân xa ngay lập tức vung nó tới người Vấn Thiên, ưu thế của viễn kích được thể hiện một cách toàn diện, đó là chiếm lấy sự chủ động.
Tình cảnh lúc nãy lại lặp lại, luân xa lại bay thẳng tới người Vấn Thiên.
Chưa kịp lấy lại hơi sau lần đỡ vừa rồi, Vấn Thiên lại phải đón đỡ luân xa lần thứ hai, cũng như lần trước chỉ kịp dùng rìu đỡ lấy.
Nhưng lần này chân hắn điểm sâu xuống đất, đến lúc chiếc luân xa lại bay tới hắn kịp nhón người lùi lại tránh thoát.
Luân xa bổ hụt xoay tròn dưới mặt đất rồi lại bay trở về trên tay của Khánh Điệp.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên biết nếu cứ đỡ hay né như này không phải là cách lâu dài, sớm muộn hắn cũng mệt chết.
Việc đón lấy luân xa bay trở về cần sự tính toán rất nhanh và chính xác, nhưng trong thực chiến việc tìm thấy điểm rơi của luân xa luôn không thể hoàn toàn chính xác.
Khánh Điệp có thể đón lấy xảo diệu như vậy là vì có Chưởng Khống Thuật, tất nhiên tính toán càng chuẩn xác điểm rơi thì pháp lực tiêu hao khi dùng Chưởng Khống Thuật càng ít.
Việc giữ cho luân xa luôn xoay tròn cũng cần pháp lực, xoay càng nhanh mất càng nhiều.
Trong mấy lần tỉ thí trước hắn toàn thua, hắn biết khi Khánh Điệp tiêu hao hết pháp lực cũng là lúc hắn thắng nhưng pháp lực chưa hết mà hắn đã mệt chết rồi.
Nhưng không phải chỉ có một cách duy nhất như vậy, điểm yếu cố hữu của viễn kích vẫn là bất lợi khi bị kẻ địch áp sát.
Hắn đã thực hiện việc ấy ngay từ lần đầu tiên, nhưng nó đã thất bại thì việc áp sát một lần nữa đối với một kẻ tu hành mà kỹ năng viễn kích thượng thừa là một điều gần như không thể.
Và Khánh Điệp là một kẻ như vậy.
Sau khi thoát khỏi luân xa Vấn Thiên vội di chuyển, hắn biết mình phải di chuyển đến gần Khánh Điệp, hắn chủ động đổi hướng nhưng vẫn phải đón đỡ những lần công kích ngày một nhanh hơn từ Khánh Điệp, luân xa xoay càng nhanh thì tần suất của những lần công kích càng ngắn.
Và việc luôn giữ khoảng cách của Khánh Điệp cũng làm hắn đau đầu.
Dưới ánh bình mình rọi chiếu, một khung cảnh chiến đấu đầy khốc liệt đang diễn ra, cỏ cây nghiêng ngả, hoa sương tung bay theo từng nhịp chân của hai huynh đệ họ Lý.
Vấn Thiên lách người thoát khỏi luân xa, đôi mắt kiên nghị bắt từng hoa ảnh của chiếc luân xa đang sượt qua người mình, hắn cắn răng dùng chiếc rìu gỗ đâm thẳng vào luân xa.
Luân xa đang được gia trì pháp lực xoay tròn với tốc độ cao chợt chuyển hướng.
Khánh Điệp bất ngờ nhìn khung cảnh vừa rồi, viêc đâm trúng luân xa đang bay nhanh là một việc cực kì khó, Khánh Điệp vội đổi hướng di chuyển của bản thân để đến gần luân xa.
Sau khi đâm trúng luân xa, lực phản chấn khiến Vấn Thiên lùi lại vài bước, hắn lấy lại thăng bằng rồi lao thẳng tới chỗ Khánh Điệp.
Mắt thấy sắp bị áp sát, trên tay Khánh Điệp xuất hiện một chiếc luân