Cất xong bọc gấm vào túi hành lý Vấn Thiên bắt đầu lôi cái hộp gỗ của mình ra.
Lúc mới tỉnh dậy hắn đã thấy nó nằm gọn trong góc hang.
Vấn Thiên mở nó ra, hai cái rìu xoay của hắn đã nằm gọn trong đó, mấy thanh đoản kiếm rơi vãi khi chiến đấu cũng được đặt ngay ngắn ở một góc, chắc đại ca đã thu dọn giúp cho hắn.
Hắn giắt mấy thanh đoản kiếm vào thắt lưng.
Tầm mắt hắn chợt nhìn vào một khối ngọc thạch, xung quanh nó đặt bốn khối trụ thạch nhỏ xinh giống nhau như đúc, một tờ giấy được kẹp ở đó.
Vấn Thiên cầm tờ giấy lên, vẫn là mấy nét chữ đẹp đẽ quen thuộc.
“Khi nào ngủ, đặt bốn khối trụ thạch vào bốn góc chỗ đệ ngủ, miếng ngọc thạch là mắt trận, cứ để bên người là được”.
Miệng Vấn Thiên lại cười khổ, đến giấc ngủ của mình cũng phải để người khác lo lắng thay.
Vấn Thiên sắp xếp lại hộp gỗ cho ngăn nắp một chút, rồi hắn đứng dậy đeo nó lên lưng.
Vấn Thiên vươn vai, ai da một tiếng, sự mệt mỏi cũng theo đó mà biến tan.
Tiểu Hắc sau lưng cũng đã đứng dậy, nó lắc lắc cái đầu rồi phì ra một hơi.
Vấn Thiên quay lưng lại nhìn Tiểu Hắc, nói với nó:
-Giờ thì chỉ còn tao với mày thôi! Cũng chẳng cần xe ngựa nữa mà làm gì, nói mới thấy tiếc, một quan tiền của tao đi tong luôn rồi!
Vừa nói Vấn Thiên liền treo bọc hành lý lên lưng Tiểu Hắc.
Hắn không định cưỡi nó, chẳng hiểu sao hắn để Tiểu Hắc kéo xe được mà lại không muốn cưỡi nó, Vấn Thiên cảm thấy mình chợt giống với một tên ngụy quân tử.
Nhưng thôi, hắn vẫn không cưỡi con ngựa gầy nhom này, trông bóc lột lắm.
Cái bụng Vấn Thiên chợt kêu lên một tiếng, cơn đói cồn cào dần chiếm lấy cơ thể hắn, hơn một ngày chưa có cái gì vào bụng cộng với vừa trải qua giấc ngủ miên man kia, cơn đói này dữ dội thật sự.
Vấn Thiên vội lấy lương khô ra lấp bụng, Tiểu Hắc thấy thế liền làm ra cái bộ dáng ủy khuất trước mặt Vấn Thiên, Vấn Thiên liền đưa cho nó một miếng.
Tiểu Hắc ăn lương khô trông rất bài bản cùng từ tốn.
Vấn Thiên vừa ăn vừa hứng thú nhìn Tiểu Hắc nhai lương khô, hắn cười nói với nó:
-Mày ăn sang thật đấy! Bình thường ngựa chỉ thích ăn cỏ chứ đâu ai lại như mày.
Chẳng biết tao có nuôi nổi mày không nữa!
Ông Lang từng bảo nếu không dùng đến Tiểu Hắc nữa thì thả cho nó đi.
Hiện giờ thì Tiểu Hắc ở cạnh Vấn Thiên thực ra cũng chẳng phải làm gì, hắn không cưỡi nó, nhưng hắn muốn có một ai đó đồng hành cùng mình.
Hắn giờ mới nhận ra ở một mình thực sự rất cô đơn, đôi khi hắn thích sự cô đơn ấy, cho dù vậy có bạn bên cạnh vẫn vui hơn.
Ăn uống xong xuôi thì mặt trời kia cũng ló khỏi chân trời, sau cơn mưa nắng lại gắt, ve lại kêu.
Vấn Thiên nhìn về một phía xa xa của cánh rừng, nơi ấy bị mất một khoảng lớn cây cối, nơi ấy là chỗ chiến đấu của Vấn Thiên cùng Khánh Điệp hôm trước.
Có lẽ những kẻ kia đã chết hết, gã Duệ Tuân chắc cũng vậy, lòng hắn chợt dâng lên chút thương xót nhàn nhạt.
Dù sao thì trước kia tên đó cũng có những ước mơ tương tự như hắn.
Vấn Thiên hiện tại vẫn thắc mắc tại sao kẻ đó lại thay đổi, nhưng giấc mơ của hắn bị đứt đoạn, không biết lần sau ngủ có mơ tiếp được không.
Vấn Thiên lại nhớ đến sự đau đớn sau giấc mơ vừa nãy, lần sau nếu lại như vậy thì cũng hơi khổ a.
Vấn Thiên quay đầu, vỗ vỗ vào lưng Tiểu Hắc nhẹ giọng bảo:
-Đi thôi!
Một người một ngựa lại tiếp tục chuyến đi của mình, người lưng đeo hộp gỗ, ngựa lưng treo hành lí cứ thế từ từ bước đi trong khu rừng.
Vấn Thiên đi trước, Tiểu Hắc cứ lững thững theo sau, hiện giờ Vấn Thiên cũng chẳng cần giắt con ngựa ấy làm gì, hắn đi đâu thì con ngựa kia lại đi theo hắn.
Có lẽ nó đã chấp nhận Vấn Thiên là chủ nhân của nó, hay tình cảm hơn, là một người bạn.
— QUẢNG CÁO —
Hướng di chuyển của Vấn Thiên vẫn phải đi qua chỗ rừng cây mà hắn từng chiến đấu.
Vừa tới gần đấy, hắn đã thấy rất nhiều quan binh đang ráo rác lục soát cái hố to đùng kia cùng khu vực xung quanh.
Vấn Thiên cũng không bất ngờ lắm về hành động của đám quan binh, mặc dù hắn không nắm rõ về Tiên Điện, nhưng hắn cũng đủ biết tầm quan trọng của nó với triều đình Ngu Quốc.
Có thể khiến linh thực trở thành một thứ tô thuế, sự liên hệ giữa chúng ắt hẳn khá mật thiết.
Chỉ có điều, một thế lực ở tu hành giới ảnh hưởng tới thế giới phàm tục là một điều cấm kị.
Đó là nguyên tắc xuất hiện từ thời sơ khai của tu hành, nó giúp thế giới này duy trì sự cân bằng vốn có.
Nhưng đám tiên nhân kia có vẻ lại không coi trọng điều ấy cho lắm, nói đúng hơn là chúng khinh thường những giá trị xa xưa ấy.
Linh thực là để phục vụ cho chiến trường thật đấy, dù cho là vậy Vấn Thiên vẫn tin chắc rằng đó chỉ là chút vẻ ngoài đạo mạo của một lũ tham lam mà thôi.
Vấn Thiên quyết định vòng qua đám người ấy, hắn cũng không muốn gặp rắc rối.
Chỉ là ta không muốn thứ gì thì thiên địa này nhất quyết ban cho ta thứ ấy.
Vấn Thiên nhìn tên quan sai trước mặt, hắn giống một tên bổ khoái hơn, đôi mắt gian xảo của gã làm Vấn Thiên biết hắn muốn gì.
Ài! Tên đó lại muốn kiếm chác chút đỉnh trên người hắn đây mà.
Tất nhiên sẽ có những lý do cực kì “hợp lí” để có thể khiến Vấn Thiên xì tiền ra.
Nhưng mấy trò này Vấn Thiên vẫn là có chút kinh nghiệm.
-Thằng nhóc này! Khu vực này đang được quan phủ tuần tra khám xét, tại sao ngươi dám đi vào, không thấy chúng ta treo biển cảnh cáo sao!
Vấn Thiên nghe tên đó nói xong thì ngó ngó nghiêng nghiêng, hắn muốn tìm xem cái biển cảnh cáo của đám người này treo ở đâu, cuối cùng hắn cũng thấy một tấm gỗ đỏ bé tí được treo trên một cái cây, nó được đặt ở một chỗ khuất tầm nhìn.
Vấn Thiên cười khổ, mấy tên này cũng lắm chiêu trò thật.
Chẳng ngờ lại bắt được con lợn gầy như hắn.
Vấn Thiên bình tĩnh đáp lại:
-Quan gia à! Cháu không thấy biển cảnh cáo, cháu chỉ không may đi vào chỗ này thôi.
Mong quan gia bỏ quá cho cháu, cháu đang có việc gấp, không thể chậm trễ được.
Nhìn khuôn mặt đầy sẹo của Vấn Thiên, tên bổ khoái không tìm ra chút sợ hãi gì trên đó, hắn chỉ muốn doạ thằng nhóc một chút, một người một ngựa đeo đầy hành lí chắc là trong người có tiền, nếu nó biết điều đưa hắn chút đỉnh để có thể đi qua hắn cũng chẳng làm quá, nhưng mà có vẻ thằng ranh này rắn mặt hơn hắn tưởng.
Tên bổ khoái chợt nghiêm mặt:
-Có việc gấp sao? Thằng nhóc này! Ngươi