Vấn Thiên nhắm mắt lại rồi thở phì phò, cơ thể hắn cường hãn là vậy nhưng cũng không phải vô địch.
Khi sức lực của bản thân chạm tới đáy thì sự vô lực liền cứ thế mà bủa vây.
Đột nhiên Vấn Thiên thấy đám cỏ gần mình có động, hắn cũng chẳng buồn mở mắt, mệt lắm rồi.
-Cảm ơn cậu lúc nãy đã ra mặt nói thay cho ta.
Vừa nghe thấy cái âm thanh nhẹ nhàng ấy Vấn Thiên liền biết kẻ tới là ai, hắn nặng nề đáp lời:
-Cũng chẳng có gì to tát, ta vốn dĩ chỉ không muốn cái bến thuyền này sinh ra những mâu thuẫn không cần thiết thôi.
-Cậu đúng là thiện lương! Cha mẹ ta thường bảo thiện lương thì khó sống, nhìn thấy cậu tự tại như vậy quả thật ta rất hâm mộ.
Vấn Thiên nghe Từ Hiếu Sinh nói như vậy, hắn đâm ra có chút tò mò.
Hắn biết chắc gã thư sinh này là con nhà quyền quý, từ cách ăn nói, đến dáng điệu đều có một sự tách biệt rõ ràng với những con người nghèo khó trên cái bến thuyền này.
Nhưng có vẻ gã đó đang có tâm sự thì phải.
-Khó hay dễ đâu phải một câu nói quyết định, khó hay dễ đâu phải cứ nhìn thấy thế là nó như thế.
Ta thấy đúng thì ta làm, ta thấy tốt thì ta theo, sống mà phải theo quy củ của người khác, thì đấy là sống nhờ rồi.
Nặng nhọc nói xong câu ấy, Vấn Thiên liền im lặng.
Từ Hiếu Sinh nghe xong cũng im lặng.
Dưới bóng liễu xanh tốt, hai con người cứ lặng im như thế mà để gió lay.
Vài ngọn tóc mai đung đưa trong gió, Vấn Thiên hắn cũng mặc kệ để chúng bay bay trên mặt mình.
Từ Hiếu Sinh cũng vậy, đôi mắt sáng như sao kia đang chăm chú nhìn những gợn sóng lăn tăn, hắn đột nhiên lại mở lời:
-Nhưng mà, chúng ta vốn dĩ tồn tại trên đời này là do cha mẹ sinh ra, tất nhiên phải tuân theo quy củ của họ, tuy chúng ta sống nhờ thật đấy, nhưng nếu không có những quy củ ấy thì chúng ta cũng không thể nào sống nổi.
Vấn Thiên mở mắt, rồi hắn chống tay nghiêng đầu nhìn Từ Hiếu Sinh đang thất thần nhìn mặt nước.
Hắn đột nhiên nhếch miệng cười, rồi ngả ngớn nói:
-Huynh nói thế là sai rồi! Chúng ta sống trên đời này đúng thật là do cha mẹ sinh ra, nhưng không có nghĩa những tư tưởng của họ là hoàn toàn chính xác, đôi khi vì cuộc sống, đôi khi vì hoàn cảnh, những tư tưởng ấy có thể trở nên lệch lạc.
Ta dù biết nó lệch lạc nhưng vẫn cố bám víu lấy nó chỉ vì muốn bản thân mình được yêu thương, nhưng đâu biết rằng, vì sự yêu thương lạc lối ấy, ta lại phải vứt bỏ đi bản ngã của chính mình.
Đấy thực sự là điều rất ngu ngốc.
-Nhưng mà làm con thì phải nghe lời cha mẹ, đâu thể chỉ vì sự ích kỉ của bản thân mà quên đi điều đó.
-Con cái nghe lời cha mẹ là đúng! Nhưng mà mỗi người sẽ có góc nhìn khác nhau về thế giới, cha mẹ ngươi thấy thế giới này tròn, ngươi lại thấy nó vuông, ngươi vì chữ hiếu mà bóp thế giới trong mắt mình trở thành tròn.
Đấy thực ra đâu phải chữ hiếu, đấy là sự áp đặt.
Từ Hiếu Sinh lại ngẩn người, dường như câu nói ấy của Vấn Thiên đã động chạm được đến khúc mắc bấy lâu trong lòng hắn, hắn nhìn gã thiếu niên mặt sẹo đang nằm ngả ngốn bên cạnh mình rồi hỏi:
— QUẢNG CÁO —
-Vậy cậu thử nói xem, một bên là hoài bão, một bên là chữ hiếu ta nên chọn cái nào?
Vấn Thiên cũng nhìn thẳng vào gã thư sinh.
Hắn nhẹ giọng nói:
-Mỗi cây, mỗi hoa, mỗi nhà, mỗi cảnh một người ngoài như ta sao có thể đánh giá được.
Nhưng từng có người nói với ta câu này, thà bị ruồng bỏ với chính bản ngã thật sự của ta hơn là được yêu thương với thứ mà ta không muốn trở thành.
Cho đến bây giờ ta vẫn tin câu nói ấy là đúng đắn.
-Thà bị ruồng bỏ sao?
Từ Hiếu Sinh lẩm bẩm câu nói ấy trong miệng mấy lần, rồi hắn đột nhiên cười lớn:
-Đúng vậy! Sao ta cứ phải canh cánh với những điều mà ta ghét bỏ chứ.
Sao ta phải cố trở thành người khác trong khi ta có thể làm chính mình.
Vấn Thiên à! Cảm ơn cậu nhiều lắm!
Vấn Thiên chẳng hiểu cái gì cả.
Hắn chỉ biết tên kia có khúc mắc, nào biết y thật sự gặp vấn đề gì:
-Vị đại ca này! Ta với huynh cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu, huynh còn chưa có giới thiệu tên với ta.
Ta thực sự cũng chẳng biết mình giúp huynh được cái gì.
Cho nên là đừng cảm ơn ta.
Từ Hiếu Sinh nghe xong thì gãi đầu cười, hắn quả thật hơi xúc động, những lễ tiết thường ngày hắn đột nhiên quên mất.
Hắn vội đứng dậy chắp tay hữu lễ nói:
-Là do ta lỗ mãng.
Ta tên là Từ Hiếu Sinh, năm nay mười tám tuổi, nhà ta ở Liễu trấn cách đây mấy dặm, ta là con trai của ông chủ buôn gỗ lớn nhất U Châu này.
Ra là thế, tên này lại có bối cảnh lớn tới như vậy.
Vấn Thiên cũng không quá bất ngờ, một tên dặt dẹo như hắn được ông Hoa nhận vào làm cũng phải có cái gì đặc biệt chứ.
Vấn Thiên nghe xong cũng liền lập tức đứng dậy, hắn cũng làm y hệt:
-Hoá ra là Từ công tử, hân hạnh, hân hạnh! Tại hạ tên Lý Vấn Thiên, mười lăm tuổi, nhà ở Xuân Hoa giáp cách đây mấy trăm dặm, nhà bần nông nên cũng chẳng có gì để nói.
Chợt hai người im lặng một lúc rồi cả hai đồng thời cười lớn, chúng ngồi xuống bãi cỏ cười hả hê một lúc rồi lại tiếp tục nói chuyện.
-Vấn Thiên này! Ta không ngờ cậu cũng biết cái lễ tiết cổ lỗ sĩ ấy.
— QUẢNG CÁO —
-Cũng chẳng có gì to tát, ta cũng chỉ làm theo huynh mà thôi.
-Không đúng! Cái động tác thuần thục ấy của cậu chắc chắn không phải ngày một ngày hai mà có.
Vấn Thiên nghe Từ Hiếu Sinh nói xong thì cười khổ, cái lễ tiết ấy thực ra là mẹ hắn dạy, hắn cũng chẳng quan tâm mấy cái đấy làm gì, nhưng mẹ hắn dạy cái gì hắn đều nhớ như in.
Vấn Thiên nhẹ giọng đáp:
-Thôi bỏ qua vấn đề đấy đi! Đến giờ ta vẫn thắc mắc một điều tại sao huynh lại cần tiền lên kinh dự thi, chẳng phải gia cảnh huynh cực tốt sao, làm cửu vạn làm cái quái gì! Hay là huynh bị thần kinh?
-Có cậu mới thần kinh ấy! Nói từ nãy đến giờ chắc cậu cũng nghe ra ta với cha mẹ có điều đối lập.
Ta thì muốn vào kinh