Thế giới xoay tròn trong mắt, không gian đen tối quay cuồng giữa những vệt tối mông lung.
Vấn Thiên nhắm tịt mắt lại, thứ cảm giác ai oán kia lại hiện về trong giấc mơ của hắn.
Vấn Thiên cảm thấy khó chịu, đây đơn thuần chỉ là sự khó chịu khi luôn phải cảm nhận thứ mình chẳng muốn.
Ai lại muốn trong tâm mình toàn là đau thương.
Thế giới kia đã ổn định trở lại, Vấn Thiên biết mình được đưa đến nơi mà giấc mơ này hiện hữu.
Hắn có đôi chút mong chờ quái lạ, hắn muốn nhìn xem lần này sẽ là gì, vài giấc mơ gần đây đã cho hắn cảm giác khác biệt sau muôn vạn lần cứ lặp đi lặp lại những giấc mơ quen thuộc.
Đây sẽ là giấc mơ về Duệ Tuân, là giấc mơ về cái không gian đen tối hay sẽ lặp lại những đau buồn đã sớm quen thuộc suốt bao năm.
Vấn Thiên mở mắt, hoá ra lại là giấc mơ đen tối chỉ có cảm giác ấy.
Hắn biết sao lại vậy, việc hấp thụ thứ sinh vật kì quái kia tạo ra giấc mơ này.
Vẫn như giấc mơ trước hắn chỉ lơ lửng giữa không gian mà nhìn, sao hắn phải nhìn, bởi vì có nhìn hay không nhìn thì vẫn là đen tối, mở mắt ra để biết mình còn tồn tại.
Không gian này thực ra có chút khác biệt, đôi mắt của hắn bắt được điều kì lạ, phía cuối không gian, sự đen tối mọi khi có vẻ như đã biến đổi.
Vấn Thiên di động, hắn muốn nhìn xem đó là gì.
Càng đến gần sự khác biệt ấy càng rõ ràng, không gian này đen tối bởi vì nó không có ánh sáng, nó vốn dĩ không có màu sắc.
Nhưng Vấn Thiên phát hiện ra một thứ tồn tại trong không gian này, cũng không phải là một thứ mà là một đám, một đám sương đen phủ kín cả một vùng.
Vấn Thiên biết thứ đó, nó là màn sương đen nơi tận cùng của thế giới.
Vậy ra phán đoán của hắn là đúng, hắc cầu kia từ đó mà ra.
Nhưng mà nó dẫn đến một giả thuyết đáng sợ khác, chẳng lẽ hắn có liên hệ với màn sương này sao? Vấn Thiên lại mông lung, thân thế của hắn là một điều bí mật đối với chính bản thân hắn.
Một kẻ chẳng biết mình tới từ đâu, xuất thân thế nào sẽ luôn muốn biết mình là ai.
Hắn bây giờ có một gia đình hạnh phúc, chỉ là khát vọng tìm kiếm cội nguồn vẫn luôn âm ỉ trong người hắn.
Vừa tiếp cận màn sương dị động đã có, màn sương ấy như cảm nhận được thứ mà chúng yêu quý, chúng kéo ra bao trùm lấy Vấn Thiên rồi quay cuồng, Vấn Thiên cảm thấy đau thương từ nơi đó.
Chúng rốt cuộc là thứ gì? Vấn Thiên không cảm thấy sợ, cảm giác quen thuộc sẽ khiến người ta quên đi sợ hãi.
Vấn Thiên thấy hiếu kì, hắn đi sâu vào màn sương.
Giấc mơ này khác xa so với những giấc mơ lặp lại trước kia.
Trong những giấc mơ trước kia hắn giống như một hình chiếu, không thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn, hắn trong đó là người vô hình.
Giấc mơ này lại khác, hắn cảm giác được mình tồn tại, màn sương kia đang kết nối với hắn.
Sự hiếu kì dần biến thành nghi hoặc, tiếc là sẽ chẳng có ai trả lời cho hắn cả.
Đi càng sâu thì màn sương vẫn thế, chợt Vấn Thiên nhận ra điều khác thường, hắn thấy ai đó nhìn hắn, không phải, là rất nhiều ai đó.
Một con mắt chợt xuất hiện, Vấn Thiên giật mình, con mắt kia mang theo sự thèm thuồng nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn đã thấy một con mắt tương tự vừa nãy rồi.
Lúc sắp đi vào giấc ngủ, Vấn Thiên thấy lờ mờ một con mắt đỏ ngầu trên cái thứ đã tiêu diệt chó quỷ, thứ đó là của cái tên theo dõi hắn.
Vấn Thiên lại càng mơ hồ, có lẽ nào chính con mắt ấy mới là thứ theo dõi hắn.
Càng nghĩ càng khó hiểu, Vấn Thiên nhìn lại con mắt trước mặt mình, nó chỉ giống như con mắt của một người bình thường.
Rồi một con mắt nữa lại xuất hiện, nó cũng nhìn chằm chằm vào Vấn Thiên.
Cứ theo đó rất nhiều con mắt xuất hiện khắp nơi trong màn sương đen tối, mục tiêu của chúng chỉ có một, đấy là Vấn Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Một kẻ bị bao ánh mắt hướng vào, có thể hắn là kẻ mang quang mang của kẻ cầm quyền, hoặc là hắn nhận được sự sùng bái từ sâu thẳm thâm tâm.
Vấn Thiên vẫn thường bị bao ánh mắt hướng vào, không bởi vì những lí do trên, chỉ đơn giản là hắn quá xấu xí.
Bây giờ hắn lại bị bao ánh mắt vây quanh, hắn tin chắc những thứ này không nhận ra sự xấu xí của hắn, thứ chúng đang nhìn là một miếng mồi thơm.
Những ánh mắt này cũng giống như ánh mắt của con chó kia vậy.
Vấn Thiên thấy bứt rứt, cảm giác bản thân là một miếng mồi quả thật rất khó chịu.
Tuy những ánh mắt ấy không ẩn chứa sự chán ghét, thậm chí là ngập tràn ham muốn.
Nhưng Vấn Thiên còn cảm thấy khó chịu hơn, ánh mắt dò xét của người xung quanh đơn giản vì những thường thức của tạo hoá, chúng vẫn có thứ gọi là hồn ở trong đó.
Còn những ánh mắt này, chúng vô hồn, chúng đơn thuần là những ham muốn bản năng.
Vấn Thiên chán ghét, Vấn Thiên khó chịu, Vấn Thiên quay người rời khỏi.
Các ngươi muốn ăn ta vậy các ngươi sẽ chết như con chó kia, ta có chết cũng là tự ta chết.
Giữa không gian đen tối ngập tràn cảm giác ai oán đau thương, Vấn Thiên cứ đứng đó mà nhìn, mà cảm nhận, mà suy nghĩ lung tung chờ đợi hồi kết của giấc mơ này.
Bên trong khu rừng bạch đàn, vầng trăng hiu hắt vẫn ngự trên cao rọi chiếu cả cánh rừng.
Trên một khoảng đất trống, có một chàng thiếu niên đang vật vã bởi giấc ngủ của mình, thỉnh thoảng có tiếng rên bé nhỏ phát ra từ hắn, bằng mắt thường cũng có thể thấy từng dòng máu nhỏ rỉ ra từ khắp cơ thể.
Xung quanh hắn bị bủa vây bởi những luồng khí đen kịt đang liên tục dị động, những âm thanh nỉ non từ đó mà vang vọng.
Những luồng khí cùng những âm thanh ấy bị giới hạn trong một không gian nhỏ hẹp.
Bốn góc của không gian ấy là bốn khối thạch trụ đang toả ra thứ ánh sáng nhu hoà.
Phía trên của không gian ấy, một chiếc ô đen cũng đang kịch liệt xoay tròn.
Một con ngựa đen với đôi mắt mang đầy vẻ lo lắng, nó hết nhìn người thiếu niên đang miên man dưới đất rồi lại ngẩng đầu nhìn lên bóng đen cao lớn trên một ngọn cây gần đó.
Dưới chân ngựa đen là cái hộp gỗ đã chẳng còn trọn vẹn.
Bóng đen cứ lặng yên đứng đấy nhìn khung cảnh phía dưới, hắn được bao chùm bởi một cái áo choàng, khuôn mặt bị che mất một nửa bởi tấm vải đen, cả người hắn chỉ lộ ra một đôi mắt, một đôi mắt mang đầy thần quang.
Sau lưng hắn đeo một thanh đại kiếm cực kì to lớn, trên đó một con mắt đỏ ngầu đang liên tục chớp động.
Cả người bóng đen ấy toả ra khí tức sát phạt nồng đậm.
Tiểu Hắc đứng yên không rời nửa bước, nó cứ đứng đó như để bảo vệ thứ mà nó yêu quý vậy.
Nhưng bóng đen kia vẫn chỉ đứng đó nhìn, hắn không làm