Vấn Thiên cùng Khánh Điệp lặng nhìn hai đứa trẻ ăn mày đang vội bước trên con đường gạch, đôi mắt của Vấn Thiên sáng ngời, những điều hắn sắp làm có lẽ sẽ giúp cuộc sống của những đứa trẻ giống như chúng bớt khó khăn hơn.
Ngẩn ngơ một lúc, Vấn Thiên trả tiền rồi hai huynh đệ hắn bắt đầu lên đường.
Chẳng hiểu sao mới đầu hè mà thời tiết đã oi ả như vậy, ve thì kêu râm ran.
Không! Phải là inh ỏi mới đúng, bởi vì cái thời tiết khó chịu này mà hoà vào cái âm thanh đặc trưng kia thật sự rất bứt rứt.
Hai huynh đệ tiến về phía cổng khác của trấn, chỗ này người có vẻ thưa thớt, chắc người ta về nhà vợi rồi.
Chợt Khánh Điệp quay sang hỏi Vấn Thiên:
-Sao huynh lại bảo bọn trẻ tới chỗ tiệm rèn làm gì? Bé như bọn nó chắc chẳng làm được việc gì đâu, còn nữa tên Lan Trương xấu tính ấy lại bắt nạt bọn trẻ cho mà xem.
Lan Trương là con trai của Lan Thúc, tuổi gần bằng Khánh Điệp nhưng tính cách thì lại bốc đồng pha chút công tử bột do gì Lan cưng chiều ông kễnh quá.
Lần trước Khánh Điệp tới trấn thấy Lan Trương bắt nạt mấy đứa trẻ, y thấy ngứa mắt liền đánh cho Lan Trương một trận sứt đầu mẻ trán.
Lan Trương chạy về mách cha nhưng khi biết chuyện Lan thúc lại đánh cho trận nữa.
Hình như Khánh Điệp thấy mình ra tay hơi nặng nên hôm nay không dám vào tiệm.
-Hì! Thằng nhóc ấy không dám làm bậy nữa đâu, còn sao ta bảo chúng tới tiệm rèn à! Là bởi vì hai đứa trẻ ấy có linh căn, ta tin Lan thúc sẽ thấy, có lẽ điều ấy sẽ thay đổi cuộc sống của bọn trẻ.
Vấn Thiên nhẹ giọng đáp.
-Nếu thế thật thì tốt! Nhưng mà sao huynh biết chúng có linh căn?
-Mắt ta nhìn thấy được.
Vấn Thiên vừa nói vừa chỉ vào đôi mắt của mình.
— QUẢNG CÁO —
-Trên người huynh nhiều thứ hay ho thật đấy.
-Ca ca của đệ mà lại.
Hai huynh đệ lại cười ha hả.
Ngay từ nhỏ Vấn Thiên đã biết đôi mắt của hắn đặc biệt, hắn luôn thấy ở xung quanh hắn có những khối khí lượn lờ màu sắc khác nhau vây quanh, đỏ có hồng có mà đen cũng có.
Những khối khí ấy luôn lưu chuyển bên người cha mẹ hắn, Đại ca, ông Lưu, Khánh Điệp, cha con ông Lan và cả đám tiên nhân đáng ghét ấy cũng có.
Có lần hắn vô tình đọc được một cuốn sách cổ trong tủ, hắn phát hiện ra những khối khí ấy được gọi là “nguyên khí”, là một thứ cốt lõi cấu tạo nên thế giới này.
Khi một người có linh căn thì cơ thể có thể hấp thụ linh khí, linh khí là một loại nguyên khí, nhờ linh căn chuyển hoá linh khí thành pháp lực mà từ đó sinh ra cái gọi là tu hành.
Sở dĩ hắn biết hai đứa trẻ ấy có linh căn là bởi vì hắn thấy linh khí lượn lờ xunh quanh hai đứa.
Khi một người có linh căn thì sẽ tự động hấp thu linh khí vào cơ thể, nhưng nó sẽ không chuyển hoá thành pháp lực, muốn nó chuyển hoá thì phải có công pháp, vì vậy hắn mới bảo bọn trẻ tới tiệm rèn.
Bước ra khỏi trấn, đi hết con đường mòn là tới một cánh rừng rậm rạp, bước vào đây như đưa con người ta vào một thế giới khác, vẫn là những tiếng ve râm ran nhưng đã không còn thấy khó chịu nữa bởi không khí trong đây mát mẻ hơn nhiều rồi.
Vấn Thiên lôi trong tay nải ra bốn chiếc dây chuyền mà ông Lan đưa cho rồi hắn bảo với Khánh Điệp:
-Ông Lan đưa cho chúng ta mỗi đứa một cái dây chuyền, đệ chọn lấy một cái đi.
Khánh Điệp nhìn bốn cái dây chuyền một lúc rồi hắn chọn lấy một cái.
Hắn nhìn mặt dây chuyền rồi nói với Vấn Thiên:
-Có lẽ mấy mặt dây chuyền này là tín vật của Linh Kiếm Tông.
Chúng ta chẳng biết Linh Kiếm Tông mà cha hay nói trước đây nó đã gặp chuyện gì nhưng có vẻ Linh Kiếm Tông sắp một lần nữa tung hoành trên thế gian này rồi.
Và chúng ta sẽ là những kẻ thực hiện cái sứ mệnh huy hoàng ấy.
Vấn Thiên nhìn những mặt dây chuyền trên tay mình, đúng vậy, đây có lẽ là tín vật hộ pháp của Linh Kiếm Tông.
Ngay từ bé huynh đệ bọn hắn vẫn luôn được nghe về một Linh Kiếm Tông hùng mạnh, đứng sừng sững trên thế gian này.
Từ lúc sinh ra thì huynh đệ bọn chúng đã mang trên người sứ mệnh cao cả đó là tái thiết lại Linh Kiếm Tông, hắn vẫn luôn tự hào vì điều ấy nhưng mà hắn chẳng biết thời gian của hắn có còn đủ dài để chứng kiến điều ấy không.
— QUẢNG CÁO —
-Ta thật chờ mong cái ngày ấy, nhưng mà muốn làm được điều ấy, chúng ta phải có thực lực thật mạnh.
Sự sụp đổ của Linh Kiếm Tông chắc chắn liên quan đến đám tiên nhân kia.
Mấy năm nay cha và đại ca có lẽ đang chuẩn bị mọi thứ rồi, chúng ta phải cố gắng thật nhiều thì mới có đủ năng lực làm chuyện này.
Mấy cái dây chuyền này khi nào có dịp ta liền cho Trường An với Trường Ninh.
-Mà chúng ta đi khỏi đây rồi thì hai đứa nó liên lạc với chúng ta kiểu gì nhỉ?
Khánh Điệp thắc mắc hỏi.
-Yên tâm đi, huynh báo cho