Lại là ma đầu "Lưu Vân Phi Tụ" còn có một sư đệ, nhân xưng "Phi Tụ Lưu Vân".
Hai danh hào này bắt nguồn từ thân pháp của hai người bọn họ, theo lời nói của những người từng gặp qua, hai người này đều có tướng mạo tuấn mỹ, tính tình cao ngạo, nhưng có một thứ so với người khác vô cùng bất đồng, hai người khinh công thân pháp thật là kỳ lạ, vẫn luôn không có ai nhìn ra được truyền thừa từ sư phụ nào, khinh công này khi xuất hiện tuấn nhã phiêu dật, thân hình yểu điệu, giống như là một vũ đạo.
Hai người này còn luôn mặc áo dài tay rộng, khi sử dụng thân pháp này, vạt áo phiêu phiêu, ống tay áo nhẹ nhàng, phảng phất lưu vân, thật là linh hoạt kỳ ảo như thần tiên, làm người nhìn thấy thán phục, trong chốn giang hồ liền tặng hai cái danh hiệu như vậy.
Danh hào này nghe tới rất là mỹ diệu, nhưng mà hai người đều không phải người lương thiện, "Lưu Vân Phi Tụ" còn chỉ tính cách cổ quái, đối với người đối lập không chút lưu tình.
Kẻ "Phi Tụ Lưu Vân" kia chẳng những võ công cao cường, càng am hiểu dùng độc.
Ngược lại, trong chốn giang hồ dùng độc nổi tiếng cũng là không ít, Đường Môn, Miêu Cương độc Quan Âm, thiên thủ Dược Vương này trong đó đều là cao thủ, nhưng nguyên tắc dùng độc đều có quy củ, đó là không hại người vô tội.
Chỉ vì dùng độc vốn dĩ nhắc tới là làm người biến sắc, nếu dùng đến không tốt sẽ mang danh lạm dụng, trở thành kẻ thù của toàn bộ giang hồ.
Vậy nên các cao thủ dùng độc khi sử dụng luôn rất thận trọng.
Nhưng "Phi Tụ Lưu Vân" tính tình quái đản, hỉ nộ vô thường, ở trên hồ không bao lâu không rõ lý do độc sát đệ tử môn hạ Thiếu Lâm Võ Đang, bị các môn phái trên giang hồ liên hợp lại phát ra lệnh truy sát hai người, mai danh ẩn tích một đoạn thời gian.
Lại sau khi sư huynh hắn cùng Công Tôn Mang bỏ nhà theo trai không lâu, tái xuất giang hồ, cũng tuyên bố trắng trợn, nếu có người dám có sau lưng bôi nhọ nói xấu sư huynh "Lưu Vân Phi Tụ", vô luận là người nào, đều giết không tha.
Lúc đầu mọi người còn chỉ cho là đoạn tai tiếng kia truyền tới truyền lui bị người thêm mắm dặm muối chỉ là tin vịt, đều không cho là đúng.
Mấy ngày sau, Trường Uy tiêu cục đắc lực nhất tiêu sư Ngũ Tiêm Ly, hai tiếng sau khi uống rượu ngẫu nhiên cùng người đem chuyện Công Tôn bỏ nhà theo trai ra cười đùa, về nhà liền nằm liệt, thất khiếu đổ máu (2 mắt, 2 mũi, 2 tai, miệng), thống khổ dị thường, kêu đại phu tới xem cũng là vô dụng, giãy giụa ba ngày ba đêm sau đó chết đi.
Lại không lâu sau, năm đệ tử Cái Bang, trong lúc ở trước công chúng vô ý nói lúc trước từng gặp qua "Lưu Vân Phi Tụ" cùng Công Tôn Mang một lần hiện thân trên phố xá sầm uất, ngày kế liền bị rót Ngũ Độc tán.
Điều làm cho mọi người hoảng sợ nhất chính là, cao thủ Đường Môn nhất am hiểu dùng độc sau khi nghe, muốn khiêu chiến cùng "Phi Tụ Lưu vân", ở trong phố xá sầm uất cố ý nhắc tới chuyện đoạn tụ của "Lưu Vân Phi Tụ", cũng cười to ba tiếng, sau cũng trúng độc không rõ lí do.
Chính hắn cũng là cao thủ dùng độc, cũng tập trung mọi người trong phái Đường Môn, nghiên cứu giải dược, cuối cùng sống được duy trì không quá một tháng, sau lại không cam lòng tắt thở.
Sau một loạt thảm kịch xảy ra, người trên giang hồ rốt cuộc ý thức được tin tức nghe đến cực kỳ vớ vẫn đã biến thành một loại cục diện thực tế sống động cùng kinh khủng.
Các đại môn phái lại hạ lệnh khẩn cấp truy sát, thề đem người này nhổ cỏ tận gốc.
"Phi Tụ Lưu vân" trải qua việc lần trước, lại giảo hoạt hơn rất nhiều, nhiều lần đều là thiếu chút nữa là có thể đem hắn bao vây diệt trừ, đều bị hắn hiểm hiểm tránh được.
Rốt cuộc trong một lần cuối cùng, mấy chưởng môn đại môn phái liên thủ đem hắn đả thương đến mất một chân, khổng thể bay trốn, đem thiếu niên ngoan độc này bức đến phía trên vách đá.
"Phi Tụ Lưu Vân" này tuy không phải là một người lương thiện, lớn lên lại là có tướng mạo vô cùng hiền lành, một bộ dáng luôn luôn ôn nhu miễm cười, hơn nữa thân hình đơn gầy, rất có điểm hương vị nhu nhược đáng thương.
Những người gặp qua đều cảm thán mỹ mạo cùng sự giả dối trong những lời dối trá của hắn, tuy rằng ngày thường nói đến đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống, nhưng khi thật nhìn thấy thiếu niên này đứng ở bên vách núi, kia vạt áo tung bay, mặt mày như họa, phiêu nhiên tựa thần tiên, lại đều đột nhiên không đành lòng xuống tay.
***********************************
Ánh tà dương rực rỡ chiếu từ sau lưng thiếu niên kia chiều tới, gió từ sau lưng hắn thổi bay, thiếu niên hơi hơi mỉm cười, lỗi lạc mà đứng, cư nhiên hiện ra một loại thần thái trách trời thương dân, mặt mày kia như thơ như họa, mọi người tuy rằng đem hắn vòng ở trên vách đá, lại thật không ai có thể lập tức xuống tay đem thiếu niên này máu văng năm bước.
Nhưng rốt cuộc trên người hắn mang món nợ máu quá nhiều, mọi người sửng sốt sau một lúc lâu, lúc đang muốn động thủ, lại phát giác không biết từ khi nào, mọi người đều đã không nhúc nhích được.
Thiếu niên kia nhướng mày cười không ngừng, tựa hồ chỉ là hài tử nhà bên bướng bỉnh chơi đùa mà thôi, "Muốn chết liền để các đại gia cùng nhau chết đi." Nói bên miệng liền chảy xuống một dòng máu.
Lại hóa ra, "Phi Tụ Lưu Vân" luyện chế có một loại độc vô cùng lợi hại, gặp gió liền tán ra, vô sắc vô vị, thả ra trong thời gian khoảng nửa nén hương trong vòng mười trượng không còn vật nào có thể sống xót, tên là "Tác Hồn Hương".
Lúc đầu khi hắn bị bao vây, vốn tưởng rằng chỉ có thể giơ tay chịu trói.
Đột nhiên thấy gió đổi chiều, hắn ở đầu ngọn gió, mọi người ở dưới ngọn gió, liền thuận tay rải "Tác Hồn Hương".
Hắn làm người vô cùng tàn nhẫn, vì phòng ngừa mọi người cảm thấy, chính mình cũng không dùng giải dược, nói trắng ra là trong lòng muốn làm ngọc nát đá tan.
Dược kia là ở trên người