Nam tử cười, "Ta ở bên ngoài chờ ngươi." Xoay người lui đi ra ngoài.
Lý Tuyên nhìn chằm chằm bình phong kia, chậm rãi ngồi xuống, cho đến nước ngập hết người, không thể hô hấp được nữa, mới ngừng lại, sau một lúc lâu không có thể động đậy.
Trước đó hắn có nói qua với Mộ Dung Thiên, chính mình đang tra một vụ án lớn.
Mộ Dung Thiên chỉ cho rằng hắn là nói giỡn, chưa từng tin là thật sự, kỳ thật tuy rằng hắn ngày thường nói chuyện ái mụi nửa thật nửa giả, câu này lại hoàn toàn là sự thật.
*********************************
Hiện giờ Thánh Thượng có năm con gái mười bốn con trai, phi tần vô số, được sủng ái nhất là mẫu thân Lý Tuyên năm đó, thân muội của Hoàng Hậu, Bình Quý Phi.
Bình Quý Phi cho dù là tướng mạo hay tính tình đều vô cùng tốt, người nào nhìn thấy cũng đều cảm thấy giai nhân khuynh thành cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Chỉ là trời cao tạo người, chưa từng hoàn mỹ, Bình Quý Phi trời sinh bệnh tật ốm yếu.
Sau khi sinh hạ Lý Tuyên, lúc mang thai mười tháng, hoàng đế chuyển qua sủng người khác, Bình Quý Phi trong lòng thất ý, làm ra một chuyện hồ đồ, cùng người ngẫu hợp (ở đây ý nói cắm sừng hoàng đế ngủ với người khác), cũng mang thai sinh con, việc này nếu bị người phát giác, cả tộc sẽ chịu liên lụy, tru di cửu tộc.
May mắn nàng có một tỷ tỷ làm Hoàng Hậu, đem việc này giấu diếm qua đi.
Xong việc tiểu hài tử kia tuy bị người lén đưa ra ngoài cung, những người có liên quan đều bị giết diệt khẩu, Bình Quý Phi lại là trong lòng khó an, suốt ngày thấp thỏm, sức khỏe vì thế ngày càng sa sút.
Hai năm sau trong một lần cảm phong hàn, sốt cao đến nằm trên giường không dậy nổi, các loại dược vật đều không có hiệu quả, chỉ kéo dài được một tháng liền hương tiêu ngọc vẫn.*
*Hương tiêu ngọc vấn: ý chỉ người con gái đẹp chết đi.
Lý Tuyên lúc ấy còn không hiểu sự tình, tuổi nhỏ mất mẹ, thật là đáng thương, Hoàng Hậu không đành lòng, liền đem hắn lưu tại bên người, nuôi nấng cùng hai hài tử chính mình.
Hoàng Hậu lúc này sinh được hai người con trai, đó là đương kim Thái Tử Lý Khải cùng vị Nhị hoàng tử Lý Tự này.
Trong ba hài tử này, Lý Tuyên nhỏ tuổi nhất, kém Lý Khải năm tuổi, kém Lý Tự bốn tuổi.
Ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, leo cây đấu dế, đánh nhau đọc sách liền đều ở bên nhau, bướng bỉnh gây sự, không chuyện quậy phá nào không làm, người nào nhìn thấy cũng đau đầu, từng bị Hoàng Hậu diễn xưng là "Cung trung tam hại" (ba kẻ phá hoại ở trong cung).
Loại tình hình này kéo dài đến khi Lý Khải mười lăm tuổi được phong làm Hoàng Thái Tử, Ngũ Hoàng Tử Lý Tự ban "Bình Tấn Vương", Lý Tuyên phong "Đồng Khâm Vương", từng người đều xây dựng phủ đệ của chính mình, hai người dời ra khỏi Đông Cung, mới dần dần ít lui tới.
Tuy rằng ít gặp mặt, nhưng ở trong các hoàng tử, ba người lại là thân thiết nhất, khi còn nhỏ đánh nhau, lúc nào cũng là ba người bọn họ cùng xuất hiện, dọn dẹp thiên hạ.
Sau khi lớn lên, Thái Tử Lý Khải tự không cần phải nói, trời sinh thông tuệ, đọc đủ thứ sách sử, khí độ bất phàm, từ nhỏ liền được coi là người được chọn kế vị.
Lý Tự thiện võ, sau khi phong vương lập tức chờ lệnh nhậm chức tướng quân lãnh binh ra quân, lập được nhiều chiến công hiển hách, được phụ Hoàng ban danh hiệu "Bình Tây Tướng Quân".
Lý Tuyên, diện mạo tuấn mỹ, là hoàng tử được Hoàng Hậu yêu thích nhất, tuy rằng ăn chơi trác táng lắm tật nhiều trò, lại là trên có Hoàng Hậu, dưới có Thái Tử che chở, ai cũng đắc tội không được.
Các hoàng tử khác tuy rằng cũng từng người kết bè kéo cánh, nhưng thế lực cũng không so được với ba người này.
Hai tháng trước, Thái Tử gọi Lý Tuyên vào cung, nói trong hoàng tử có người cấu kết nhân sĩ giang hồ, ngo ngoe rục rịch, dự định chuẩn bị mưu phản, chính mình đã có một chút chứng