"Như thế nào lại là ngươi?" Lý Tự nâng chung trà, nhìn Mộ Dung Thiên bị hai gã hán tử tráng kiện trói hai tay sau lưng, quỳ rạp xuống trước phòng, ngữ khí nghe tới tuy rằng giật mình, trên mặt lại nhàn nhạt hàm chứa ý cười, trong hình dáng cùng Lý Tuyên quả nhiên có vài phần tương tự.
Mộ Dung Thiên nhìn y, khẽ nhíu mày, nhưng không đổi sắc.
Lý Tự giơ tay, đồng tử phía sau cung kính tiếp nhận chung trà.
Lý Tự đứng dậy, vây quanh Mộ Dung Thiên dạo qua một vòng, vân đạm phong thanh*, nhướng mày cười nói: "Nếu Cửu đệ không cắn câu, bắt ngươi tới, cũng là giống nhau.
Hắn vì ngươi sớm đã không màng tánh mạng, họ Lý cư nhiên cũng sinh ra cái kẻ si tình, buồn cười a buồn cười."
*Vân đạm phong thanh: Thờ ơ, lạnh nhạt, thanh triệt cao quý.
Mộ Dung Thiên rùng mình, nguyên lai bẫy rập này là dùng để đối phó Lý Tuyên, bị chính mình trong lúc vô ý đâm trúng, lại không biết là hạnh hay là bất hạnh.
Đây là việc của hoàng gia, cửu ngũ chi tranh, Lý Tuyên cũng hoàn toàn không từng kỹ càng tỉ mỉ nói với hắn, nhưng hắn từng thấy Lý Tuyên thiếu chút nữa mệnh tang cửu tuyền, dù chưa chính mắt nhìn thấy một màn Lý Tự thí đệ, lại cũng liệu được đến giữa tình huynh đệ lại tuyệt tình như thế, tất nhiên là vì có nguyên nhân rất lớn.
Hơn nữa Lý Tự đối với bảo tàng kia không từ thủ đoạn, một mực nhất định phải có, hai bên ứng chứng, ngọn nguồn toàn bộ sự việc, Mộ Dung Thiên cũng mơ hồ đoán được vài phần.
Lần này, Lý Tuyên đuổi theo mình tới đây, dưới chân Thiên Tử, Lý Tự lại cư nhiên không hề cố kỵ, tựa như vẫn có ý định diệt khẩu.
Lý Tuyên lúc này võ công hoàn toàn đã mất, thật nếu là lại rơi vào tay Lý Tự, lại chỉ sợ không phải đơn giản là rót độc như vậy.
Nghĩ như vậy, trong lòng thấp thỏm làm sao còn có thể bình tĩnh, không khỏi ngẩng đầu giận dữ nói: "Y tốt xấu gì cũng là huynh đệ của ngươi, máu mủ tình thâm, ngươi cư nhiên đối đãi với y như thế!!"
Lý Tự khinh miệt liếc hắn sau một lúc lâu, đột nhiên cười cười, nói: "......!Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai?* Cùng ngươi nói cũng nói không rõ."
*Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai: Xuất phát từ trong "Sử ký – Trần Thiệp Thế Gia" ý chỉ loài sẻ, loài nhạn sao thấu chí hướng thiên nga, muốn nói những kẻ tầm thường sao hiểu được tâm tư của những người có chí cao mộng lớn.
Mộ Dung Thiên lạnh lùng, "Chí hướng lớn của ngươi chính là thây cốt chất thành núi, ngươi có thể nghĩ tới bọn họ cùng người nhà bọn họ."
Lý Tự rất có hứng thú nhìn hắn, mở ra đôi tay, "Từ xưa nhất tướng công thành vạn cốt khô1, vốn dĩ chuyện thiên kinh địa nghĩa2, người làm đại sự sao lại có thể câu nệ tiểu tiết?3" Mộ Dung Thiên sau một lúc lâu không nói gì.
1Nhất tướng công thành vạn cốt khô: (Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
(Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
2Thiên kinh địa nghĩa: Lý lẽ rất đúng xưa nay.
Không có gì phải nghi ngờ.
3Câu nệ tiểu tiết: Để ý những việc nhỏ nhặt.
Lý Tự nhướng mày, Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nhớ lại Lý Tuyên cũng từng thường xuyên làm cái động tác này, cũng không biết là ai học ai, ngơ ngác nhìn, thế nhưng có một chút thất thần.
Lý Tự cười nói: "Ngươi chính là không lời nào để nói?"
Mộ Dung Thiên nhàn nhạt nói: "Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, ngươi khi lo lắng cho tánh mạng của mình, đại khái cũng có thể lý giải tâm tình của những người chịu uổng mạng chết oan kia, Vương gia giờ phút này bất quá là trong tay viết nhiều thêm món nợ oan nghiệt, ta đã đã rơi vào tay của ngươi, làm sao còn phải nhiều lời."
"Ta khi nào nói qua muốn giết ngươi?" Lý Tự cười, "Sư phó đệ đệ ngươi vẫn còn sống, ngươi cũng không muốn thấy?"
Mộ Dung Thiên nói: "Ta muốn thấy là có thể thấy sao."
"Có lẽ." Lý Tự biểu tình nói là đồng ý, chi bằng nói là trêu đùa, cùng loại mèo vờn chuột khi lạt mềm buộc chặt.
Mộ Dung Thiên nhìn y một lát, rũ mắt xuống, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng cười, cúi đầu nói: "Vậy, tiểu nhân liền đa tạ Vương gia khẳng khái."
Lý Tự cười to, "Ngươi ngược lại lấy lời nói chèn ép ta, người lão Cửu coi trọng dĩ nhiên còn không phải tài trí bình thường." Quay đầu lại vẫy tay nói, "Dẫn hắn đi."
"Từ từ," Mộ Dung Thiên nói, "Chẳng lẽ liền như vậy áp ta đi?".
Truyện Hot
Lý Tự ngẩn ra, vẫy vẫy tay, "Buông tay đi, hắn sẽ không trốn, các ngươi chỉ lo đem đám người Chương gia kia nhìn kỹ là được."
Mộ Dung Thiên xoa máu bầm hai cổ tay, cúi đầu không nói, kỳ thật lại là âm thầm kinh hãi, không rõ lời này của Lý Tự là có ý gì.
Tiểu đồng tiến lên một bước, "Công tử mời đi theo ta."
Mộ Dung Thiên đi theo y đi tới trước cửa, thanh âm Lý Tự đột nhiên vang lên, bình bình đạm đạm, không chút gợn sóng, "Ngươi chỉ cần