Bởi vì bài phát biểu của Kỷ Lâm Thâm được sắp xếp ở vị trí đầu tiên, cho nên Ôn Noãn vừa tiến vào liền đi đến phòng phiên dịch phía sau.
Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tập trung vào công việc.
Giọng nói hai người trùng điệp, giống như lần trước, giọng nam trầm thấp, giọng nữ trong trẻo, như hai đường song song không lẫn vào đâu được.
Hai người không có bất kỳ đối thoại nào, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn nhau.
Trạng thái của Kỷ Lâm Thâm chuyển biến nhanh chóng, lực chú ý không còn đặt ở chỗ cô nữa.
Sau khi phát biểu xong, anh trở lại chỗ ngồi, một người đàn ông Trung Quốc ngồi bên cạnh chủ động bắt chuyện với anh, hai người nói chuyện với nhau.
Ôn Noãn ở trong phòng phiên dịch, không muốn đi qua ngồi bên cạnh anh.
Sau cuộc họp buổi sáng, BTC tổ chức bữa tiệc trưa.
Bởi vì người chủ trì bữa tiệc là ông Dumas đến từ Pháp, còn có những người nói tiếng Pháp khác đi dự tiệc, nên Ôn Noãn phải đi theo.
Bữa tiệc được đặt trên tầng 10 khách sạn, nhân viên ở lối ra hội trường chờ Kỷ Lâm Thâm ra, dẫn đường cho anh.
Kỷ Lâm Thâm đi đến cửa, đứng chờ một lúc, thấy Ôn Noãn từ trong phòng phiên dịch đi ra, cô còn vài bước nữa sắp đến cửa, anh quay đầu nhìn nhân viên: "Đi thôi.
"
Hai người trầm mặc, trước sau đi vào phòng tiệc.
Sảnh rộng rãi sáng sủa, đèn lưu ly hình hoa tulip đảo ngược trên trần, được điêu khắc với phong cách bích hoạ thời Trung cổ, lấp lánh rực rỡ.
Trên bệ cửa sổ xung quanh đặt hai chậu diên vĩ, những cánh hoa màu xanh tím xếp tầng trên đỉnh lá xanh đan lá trắng, lặng lẽ theo khung cửa sổ cuốn vào.
Máy vinyl ở góc sau hội trường, đĩa than quay nhanh, phát ra âm nhạc thuần túy accordion nhẹ nhàng "Champs-Elysees Avenue".
Ở giữa đại sảnh là một chiếc bàn gỗ sơn mài cổ điển hình chữ nhật, có lớp kính ở trên quay xuyên suốt toàn bộ phòng tiệc.
Kỷ Lâm Thâm ngồi vào vị trí thứ nhất bên phải, Ôn Noãn đi theo anh ngồi xuống.
Trước mắt thời gian còn sớm, người ngồi thưa thớt, bên cạnh hai người đều tạm thời không có người, bởi vậy không ai nói chuyện với nhau.
m nhạc nhẹ nhàng như bị ngăn cách khỏi khu vực này, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở.
Sắc mặt Kỷ Lâm Thâm lạnh lùng, ánh mắt Ôn Noãn thẳng tắp.
Thật gần mà rất xa, như một bức tường thủy tinh ngăn cách giữa hai người, trong phút chốc bầu không khí đóng băng.
Không lâu sau, ông Dumas dẫn một nhóm người vào.
Ông bắt tay với Kỷ Lâm Thâm trước, nói chiêu đãi không chu toàn, rồi gật đầu chào Ôn Noãn.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, bồi bàn bắt đầu phục vụ thức ăn.
Trước mặt mỗi người đều sẽ có món khai vị và nước súp, bốn người ngồi giữa có một món ăn chính, tự do lựa chọn.
Các món ăn rất phong phú, sở thích của mỗi quốc gia đều được xem xét làm ra
Hơn nữa, định nghĩa của người nước ngoài về ẩm thực Trung Quốc là phải có món vịt quay Bắc Kinh.
Món vịt quay đặt trên đĩa lớn, vừa vặn đặt phía trước Ôn Noãn.
Cô liếc nhìn, trông món ăn rất ngon miệng.
Lớp da màu hồng hào, còn ngửi thấy mùi than.
Ngoài bánh lá sen tiêu chuẩn, còn có hành lá thái nhỏ, dưa chuột, củ cải và một chén nước sốt ngọt.
Một người Áo ngồi bên cạnh lập tức thuần thục cuốn vịt, nhìn vừa thơm vừa giòn.
Dumas nhiệt tình đề cử món ăn này cho Kỷ Lâm Thâm, vui vẻ giới thiệu đây là đầu bếp Trung Quốc mà ông đặc biệt mời làm.
Kỷ Lâm Thâm không muốn động đến món đó, anh ngại phiền toái.
Ôn Noãn cũng không động tới bởi vì ngồi bên cạnh người này nên không có khẩu vị gì, thầm nghĩ ăn một chút là được, cô chỉ yên lặng uống canh nấm tùng nhung.
Nhưng ông Dumas dường như không nản lòng, trực tiếp chỉ đích danh cô: "Ôn tiểu thư nếm thử một chút đi.
Khi tôi đến Bắc Kinh, tôi rất thích ăn món này, nhìn xem nó không khác hương vị ở Bắc Kinh đâu"
Cô không có biện pháp, không dám từ chối, cuốn vịt quay rồi bỏ vào miệng, hương vị rất ngon nhưng nước sốt hơi ngấy.
Trên bàn đặt lon trà ô long của Trung Quốc, không biết là người nào mới bán cho những tư bản Pháp này.
Trước mặt mỗi người đặt một lon, đặt bên cạnh chén chạm vàng dường như không thích hợp.
Nhưng so với canh nấm kia càng thanh thoát mê người.
Cô định mở ra uống một ngụm, tay mở nắp lon.
Nhưng không biết tại sao, nắp lon rất cứng.
Hơn nữa vừa rồi cô cuộn vịt quay, trên ngón tay có dầu, thử ba bốn lần cũng không mở được.
Tiếng "lách cách làm cô có chút xấu hổ.
Bỗng nhiên bên cạnh chậc một tiếng, sau đó lon trong tay cô bị cướp lấy.
Ngón trỏ anh búng một cái, nhẹ nhàng mở ra, mặt không chút thay đổi đặt trở lại trước mặt cô, lon nước đặt lên mặt bàn "cạch" một tiếng, không nhẹ không nặng.
Cô nhìn chằm chằm lon trước mặt, môi giật giật.
=
Sau buổi ăn trưa là giờ nghỉ ngơi rồi tiến hành chương trình nghị sự vào buổi chiều.
Đang nghỉ ngơi uống trà, Ôn Noãn nhận được tin nhắn từ Từ Dụ.
Từ Dụ nói người phụ trách bữa ăn tối nay là người Trung Quốc, nên bữa ăn tối không cần phiên dịch.
Anh ấy và mấy đồng nghiệp khác định đi ra ngoài ăn, hỏi cô có muốn cùng đi không.
Tuyệt vời, hợp ý cô.
Ôn Noãn không chần chừ, cô đương nhiên nguyện ý.
Cô vốn không muốn tham gia xã giao, nên muốn cùng đồng nghiệp giao lưu trao đổi
Nhưng cô chưa trả lời lại, bởi vì chuyện này cô còn chưa tính tới.
Tất cả thời gian trong nhiệm vụ của cô đều là công tác phiên dịch.
Nếu muốn vắng mặt thì phải xin nghỉ phép.
Cô nhìn lướt qua một vòng tìm Kỷ Lâm Thâm.
Suy nghĩ một chút, xét thấy phản ứng trước đó của anh, cô quyết định không nói đi ra ngoài với ai thì tốt hơn.
Cô cố gắng trấn định, đi về phía anh.
Kỷ Lâm Thâm đang nói chuyện với người phụ trách khu vực Trung Quốc, người nọ mời anh đêm nay nhất định phải dự tiệc.
Nhìn thấy Ôn Noãn ở sau lưng anh đang đi tới, người nọ sáng suốt mượn cớ rời đi.
Cô còn chưa kịp mở miệng, anh đã nói thẳng: "Không được.
"
Ngay cả đầu cũng không quay đầu lại.
Cô sửng sốt: "Cái gì không được? "
Anh xoay người: "Cô tới tìm tôi, không phải xin nghỉ buổi tối sao? "
Cô không ngờ anh đoán chuẩn như vậy, dứt khoát nói thẳng: "Bữa tiệc tối nay không cần phiên dịch, tôi tự đi ra ngoài ăn cơm, không cần anh trả.
"
"Không được." Ngữ khí không hề thương lượng "Không được đi đâu, không cho phép ra khỏi khách sạn, nếu không xử lý theo vi phạm hợp đồng.
"
Cô nhếch môi, tức giận muốn phản bác điều khoản bá vương này của anh, nhưng nghĩ nghĩ lại, người như anh không cần nói đạo lý
Cô vẫn còn sợ chuyện ở hành lang vào buổi sáng.
Người này khi phát điên lên thì không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, không phải chính nhân quân tử đạo đức cao thượng gì.
Cô dứt khoát xoay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên cô tùy hứng như vậy, lười quan tâm buổi tối anh có cần phiên dịch hay không.
Sau khi hội nghị kết thúc, Ôn Noãn gửi tin nhắn từ chối lời mời của Từ Dụ, nhưng không có ý định theo Kỷ Lâm Thâm tham dự bữa tiệc tối.
Đàn ông toàn uống rượu đàm đạo, ăn vào cũng không ngon
Cô đứng trước cửa phòng, nói với Trợ lý Trần cô không đi dự tiệc
Trần Lượng có chút khó xử, anh ta không làm chủ được đâu.
"Vậy anh thuê người tới trói tôi đi." trong lòng cô còn tức giận, thái độ đối với Trần Lượng không tốt lắm, quay người vào phòng.
Vẻ mặt Trần Lượng bất đắc dĩ.
Năng lực anh ta không kém, nếu nhân viên khác hành động như vậy, anh ta đã có một trăm cách để đối phó.
Nhưng giờ phút này một loại cũng không có tác dụng, bởi vì nhìn ra được, vị tiểu thư này trong lòng ông chủ có địa vị rất lớn.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Trần Lượng thở dài, đành phải nhận mệnh trở về tìm ông chủ.
Sau khi nghe Trần Lượng báo cáo, Kỷ Lâm Thâm không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Không cần quản, đói bụng là chuyện của cô ấy.
"
Nói xong anh nâng tay sửa lại tay áo, đi về phía phòng tiệc.
Bữa tối này khác với buổi trưa, bàn tròn thoải mái hơn, có nhiều gương mặt trẻ trung sống động.
Trước bữa tiệc người phụ trách đã tỉ mỉ lựa chọn một người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp, dặn dò đi lấy lòng Kỷ tổng.
Vừa nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm tiến vào, người nọ liền nháy mắt với cô ta, bảo cô ta ngồi xuống bên cạnh anh.
Kỷ Lâm Thâm vừa ngồi xuống, ghế dựa bên cạnh bị kéo ra, người phụ nữ trang điểm tinh xảo, dáng người yểu điệu ngồi xuống, thản nhiên mỉm cười chào hỏi anh: "Chào Kỷ tiên sinh.
"
Anh chỉ hời hợt nhướng mí mắt rồi thu liễm, không có đáp lại.
Người phụ trách ngồi ở góc đối diện hai người, vẻ mặt tươi cười nói chuyện với anh, giọng điệu uyển chuyển: "Hôm nay Kỷ tổng vất vả rồi, để Lê Lê cùng ngài về phòng nghỉ ngơi.
Rảnh rỗi có thể cùng ngài đi dạo khắp nơi cũng được.
"
Kỷ Lâm Thâm không nói, mở khăn ăn trên bàn ra, giống như không