Anh nói bình tĩnh trầm thấp, giống như một lời chào thông thường, lãnh đạm và lịch sự.
Ôn Noãn nhìn bàn tay mảnh khảnh của anh, cô định thần lại, vươn tay ra, khó khăn làm quen với xưng hô xa lạ này: "Kỷ, Kỷ tổng...!Xin chào."
Hai người nắm tay nhau, nhiệt độ còn chưa truyền đến, chỉ trong một giây liền buông ra.
Kỷ Lâm Thâm quay người đi về phía phòng họp, một nhóm người tự nhiên cũng đi theo sau.
Nhìn thấy anh đã đi xa, Tần Lâm bất mãn quay sang Ôn Noãn, trầm giọng nói: "Đang suy nghĩ gì vậy? Lần đầu tiên gặp mặt lại để người ta bắt tay chào hỏi.
Cô đang căng thẳng hay sao?"
"Xin lỗi, chị Tần, tôi..."
"Được rồi, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái đi.
Phiên dịch không được xảy ra sự cố, phải vận dụng trí não lên."
Ôn Noãn vội vàng gật đầu đi theo.
Bên trong là một phòng họp lớn với một chiếc bàn gỗ sơn mài hình bầu dục ở trung tâm.
Giữa bàn được khoét rỗng, bố trí 6 màn hình LCD, quay về các hướng khác nhau đảm bảo người ngồi trong vòng tròn có thể nhìn rõ nội dung bên trong.
Kỷ Lâm Thanh ngồi ở vị trí đầu, có một màn hình hướng về phía anh.
Một chiếc ghế đã được kê sau lưng anh, đó là ghế dành cho cô.
Các giám đốc điều hành khác cũng dần ngồi vào.
Trước khi vào phòng Ôn Noãn dừng một chút, hít một hơi thật sâu, sau đó đi về phía anh, giả vờ bình tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh.
Lúc nãy khi ở trong phòng khách, cô đi vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại bộ dạng, tóc đã được vén ra sau thon gọn, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, sạch sẽ lưu loát.
Cô không mang trang sức hay nước hoa trên người, giữ thái độ chuyên nghiệp nhất của một phiên dịch viên.
Nhưng Kỷ Lâm Thâm không để ý đến điều này, anh chống khuỷu tay lên bàn.
Tài liệu được đưa đến, anh lật xem.
Cả hai hầu như không giao tiếp với nhau.
Ôn Noãn lấy sổ và bút đặt lên đùi, do dự một lúc, sau đó nghiêng người báo cáo với anh, cô đã chuẩn bị xong.
Kỷ Lâm Thâm chỉ gật đầu nhẹ, không nói một lời nào.
Ôn Noãn không nói nữa, nhưng không tự chủ được, đôi mắt cô lại quét đến khuôn mặt anh.
Bình tĩnh trầm ổn, không có bất kỳ cảm xúc khác thường nào.
Phản ứng như vậy, anh có nhận ra cô hay không?
"Cô Ôn, cô Ôn."
"Vâng?" Cô quay đầu lại, thấy người đàn ông đứng bên cạnh Kỷ Lâm Thâm, đang cúi xuống nói với cô.
"Xin chào, tôi là trợ lý Trần Lượng." Trần Lượng tự giới thiệu.
Cô đứng dậy ngay, đáp lại một cách lịch sự "Xin chào ngài."
"Mời ngồi.
Tôi đến đây để hỏi xem cô có kiêng kỵ hay dị ứng thức ăn gì không.
Nhà hàng công ty sẽ chuẩn bị bữa ăn cho cô."
"À, tôi không cần." Ôn Noãn vội vàng từ chối, sau khi kết thúc cô chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt.
"Không cần khách khí.
Hội nghị kết thúc cũng là lúc giữa trưa.
Dù sao cũng ăn trưa, không bằng ăn ở công ty đi."
"Không phải, phiền toái cho công ty..."
"Tôi đã hỏi hai đồng nghiệp của cô, họ đã đồng ý ở lại.
Không có phiền toái."
Thái độ chân thành của Trợ lý Trần quả thực không phải là một lời nói khách sáo, công ty luôn có quy trình chiêu đãi bài bản.
Nhưng......
Ôn Noãn theo bản năng liếc về phía Kỷ Lâm Thâm, thấy anh vẫn đang chăm chú đọc tài liệu, lật trang giấy không nhanh không chậm.
Mắt điếc tai ngơ trước cuộc trò chuyện giữa hai người họ, hoặc là không quan tâm đến những vấn đề tầm thường như vậy.
Cô suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn quyết định cắt đứt: "Thật xin lỗi, hôm nay tôi có việc phải làm, lát nữa sẽ đi nơi khác."
"Vội như vậy?"
"Vâng." Cô lại liếc nhìn Kỷ Lâm Thâm, "Hơn nữa, tôi chỉ tạm thời làm việc cho người khác trong ngày hôm nay, kế hoạch về sau tôi sẽ không phụ trách cùng quý công ty."
Nói đến đây, trợ lý Trần không kìm chế được nữa, anh ta chỉ nói: "Hôm nay chiêu đãi không chu toàn rồi", liền đi làm việc khác.
Ôn Noãn lại ngồi xuống.
Cô nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng của cuốn sổ, tự nghĩ, lần này cô đồng ý quá vội, lần sau nhất định không được qua loa như vậy.
Nhưng cô cũng thầm an tâm.
Bất quá còn may, chỉ cần không tiếp xúc với công việc kinh doanh của Trí Viễn, hẳn sẽ không bao giờ gặp lại.
Nếu Kỷ Lâm Thâm không nhớ tới, thì sau này cô sẽ không xuất hiện trước mặt anh.
Trong thời gian này, nhân viên đã bắt đầu tiến hành điều chỉnh màn hình, kết nối tín hiệu bên Châu Âu.
Chẳng mấy chốc, vài người xuất hiện trên màn hình, bối cảnh văn phòng ở những nơi khác nhau, ở Pháp, Monaco, Bỉ và những nơi khác, vì vậy cuộc họp được thống nhất bằng tiếng Pháp.
Ôn Noãn khẽ lắc đầu, tập trung chú ý, nhất định không nghĩ tới chuyện khác.
Hiện tại cô là phiên dịch viên.
Từ câu đầu tiên được nói bởi người trên màn hình, một bên cô đánh dấu các điểm chính vào sổ, một bên lưu loát dịch trôi chảy.
Loại cuộc họp nội bộ nhỏ này không được trang bị hộp đen chuyên dụng để phiên dịch, nhưng không gian rất yên tĩnh, giọng nói của Ôn Noãn trong trẻo, trùng điệp thanh âm đan kẽ, mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ ràng.
Nội dung cuộc họp này chủ yếu là báo cáo công việc đơn giản của từng chi nhánh nên Kỷ Lâm Thâm không nói nhiều.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, chỉ yên lặng lắng nghe, cây bút trong tay gõ liên tục vào tài liệu, trong suốt cuộc họp không có ý kiến.
Buổi họp diễn ra tốt đẹp.
Khoảng mười lăm phút sau, cánh cửa đột nhiên mở ra, luồng không khí tràn vào làm mất đi bầu không khí nghiêm túc.
Một phụ nữ trẻ bước vào.
Gương mặt trang điểm tinh tế, mái tóc xoăn