Kết hôn luôn đến bất ngờ
Buổi sáng tỉnh lại, Ôn Noãn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mặt Kỷ Lâm Thâm gần trong gang tấc.
Con ngươi đen kịt phóng đại đang bình tĩnh nhìn cô.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô hoảng sợ, cơn buồn ngủ bay mất.
"Hôm nay chúng ta đi lĩnh chứng." Mặc dù nói chuyện đại sự, thanh âm của Kỷ Lâm Thâm vẫn không nhanh không chậm.
"Tại sao muốn đi? "
"Không có gì, đột nhiên muốn ăn cay đắng của hôn nhân."
"......"
Ôn Noãn ngồi dậy, lắc đầu trái phải, đồng ý.
Đã ăn đủ ngọt ngào của tình yêu, giờ là thời gian để ăn cay đắng của hôn nhân.
Hai người rửa mặt, ăn sáng xong liền ra ngoài.
Bởi vì hôm nay không phải là ngày đặc biệt, không có nhiều người xếp hàng trong Cục Dân chính.
Họ đứng ở cuối, gần năm sáu cặp ở phía trước.
Hai người mặc áo hoodie tình nhân mua ở Mỹ, màu trời xanh phối với màu tím nhạt, sức sống mãnh liệt tràn đầy.
Ôn Noãn hưng phấn, túm lấy Kỷ Lâm Thâm chụp vài tấm ảnh
Cô gần như kéo cổ áo anh mới khiến anh miễn cưỡng cúi đầu phối hợp với cô, dùng đủ loại góc độ chụp tới chụp lui.
Tiếc nuối duy nhất là dù mất hết sức lực, uy hiếp lợi dụng cũng không bắt được anh chu môi giống cô.
Ôn Noãn dựa vào vai anh, cẩn thận xem xét từng bức ảnh vừa chụp, vừa tán gẫu với anh: "Lâm Thâm, anh có nghe qua câu này chưa? "
"Ừ?"
"Người bên ngoài muốn vào, người bên trong muốn ra."
"Vậy chúng ta đang muốn vào à?"
"..." Ôn Noãn liếc anh, nghiêm túc hỏi "Sau này anh có muốn ra không? "
Kỷ Lâm Thâm rũ mắt nhìn lướt qua màn hình điện thoại của cô: "Phải xem tình huống.
"
"Tình huống gì?!" Cô không ngờ anh trả lời như vậy, lập tức đứng thẳng dậy, cảnh giác nhìn anh.
"Xem có phải ngày nào cũng phải chụp ảnh hay không."
"......"
Ôn Noãn đang định đánh anh, bỗng nghe nhân viên gọi tên hai người.
Cô điền đầy đủ các thông tin, đang muốn ký tên, bỗng nhiên dừng lại.
Kỷ Lâm Thâm đã sớm lấp đầy thông tin, chú ý tới động tác của cô, anh nhíu mày: "Sao thế? "
"Chúng ta không ký thỏa thuận tiền hôn nhân." Cô dập đầu bút, chuyện lớn như vậy sao cô lại quên mất.
Kỷ Lâm Thâm nghiêng về phía cô, thấp giọng hỏi: "Em có tài sản gì muốn bảo vệ? "
"Không phải nói em, mà là anh, là tài sản của anh." Cô nói "Anh không sợ gặp rủi ro sao?.
"
"Không cần lo lắng." Kỷ Lâm Thâm nhìn cô "Chỉ cần bảo vệ tốt tài sản quan trọng nhất là được.
"
Ôn Noãn mím môi, ý cười toát ra khắp mặt.
Không nghĩ tới có lúc người này ngọt ngào như vậy
Giọng điệu cô bùi ngùi làm nũng: "Là em à?" "
Anh khựng lại: "Ý anh là tài sản ở ngân hàng Thụy Sĩ.
"
"......"
Ôn Noãn muốn ném bút.
Bây giờ cô muốn nhảy ra khỏi chỗ này.
Kỷ Lâm Thâm giải thích: "Anh sẽ thêm em và con vào.
"
"Ai thèm! Ai muốn sinh con cho anh!."
Ôn Noãn lười nói chuyện với anh nữa, lướt qua ký tên, sau đó ném cho anh.
Kỷ Lâm Thâm bất đắc dĩ, cầm đơn về quầy nhân viên.
Nhân viên công tác nhanh tay nhanh chóng đem hai quyển giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực đặt ở trước mặt hai người.
"Chúc mừng hai vị"
Ôn Noãn nhìn chằm chằm quyển sổ nhỏ mỏng manh.
Thoạt nhìn bình thường vô thường, lại có thể ràng buộc hai người lại với nhau.
Cô đã gả cho Kỷ Lâm Thâm.
Kỷ Lâm Thâm không có phản ứng gì nhiều, cầm lấy hai quyển sổ, nắm lấy tay cô đứng dậy, đi ra khỏi tòa nhà cục dân chính.
Trên đường đến bãi đỗ xe, tâm tình cô tràn đầy.
Cô cầm hai quyển sổ nhỏ màu đỏ lên, hướng về phía bầu trời xanh mây trắng, canh góc độ sau đó chụp vài tấm ảnh.
Sau khi chụp xong, cô lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt anh vẫn trấn định như trước.
Đôi môi mỏng khẽ mím, đường cong góc cạnh lạnh lùng.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, kéo tay anh lắc lắc: "Anh mất hứng sao? "
Kỷ Lâm Thâm quay đầu: "Không có.
"
"Vậy sao anh không cười." Cô chớp chớp mắt "Có phải anh kháng cự với hôn nhân không? "
Kỷ Lâm Thâm trầm mặc một lúc, suy nghĩ bỗng nhiên trở về thời điểm trước kia.
Từ khi anh có trí nhớ, anh đã không thấy bóng dáng của cha.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã chứng kiến mẹ mình một mình vượt qua mọi chông gai của cuộc sống
Ngày đó anh nghĩ cuộc đời không cần dựa vào bất cứ ai.
Nhưng mười năm trước, khi Ôn Noãn ngồi trong vũng bùn đáng thương cầu anh cứu, thân hình mềm mại của cô gái nhỏ rụt vào lòng anh, mắt ngấn lệ kêu đau.
Anh thực sự không muốn dựa vào bất cứ ai, nhưng anh muốn được dựa vào.
Được cô dựa vào.
"Không có." Kỷ Lâm Thâm trở tay cầm tay cô vào lòng bàn tay "Ôn Noãn, anh rất vui.
"
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh.
-
Buổi tối, hai người tắm rửa xong ngồi trên giường.
Ôn Noãn vẫn vùi đầu gõ gõ trên điện thoại, tỉ mỉ chỉnh sửa ảnh ban ngày, đăng lên nhóm bạn bè.
Một là quyển sổ đỏ nhỏ, một là ảnh tự sướng của hai người, kèm theo câu nói
"Hôm nay tôi đã kết hôn ~~"
Không đến vài giây, đã có tiếng ting ting
Tiểu Văn là người đầu tiên bình luận: [ Trời ơi, là Kỷ tổng sao? Chị Ôn, chị đã bắt được nam thần của em!!! A a a a 】
Trần Lượng xem xong, hưng phấn đến vô tâm làm việc.
Xem ra cách dỗ dành của anh ta rất hữu dụng, tiền thưởng cuối năm năm nay giàu to rồi
Bà Ôn nói chuyện riêng với cô: [ Rảnh rỗi lấy giấy chứng nhận kết hôn về cho cha mẹ xem 】
......
Có rất nhiều đồng nghiệp và bạn cùng lớp chúc mừng.
Ôn Noãn vui vẻ trả lời, sau đó chú ý người bên cạnh.
"Anh cũng nên thông báo cho bạn bè"
Kỷ Lâm Thâm: "? "
"Nói anh đã kết hôn đi." Thấy bộ dạng bất vi sở động của