Chương 10: Nguyên nhân tôi và Cố Đồng đánh nhau
Thói quen của con người luôn kì lạ như vậy, dù bạn có bị mất ngủ tới rạng sáng, nhưng tới 7 giờ sẽ tự động tỉnh, thậm chí còn không cố ngủ được thêm năm phút.
Mở điện thoại tốn tới hơn một phút, đợi khi vào được menu, thời gian vừa tròn 7:01, đợi thêm một lúc, chẳng có thông báo cuộc gọi nhỡ nào, tôi thấy mình thật nực cười, giống như thể mình đánh boxing, phòng bị nhưng chẳng ai quan tâm.
Rửa mặt mũi xong liền ra phòng khách, chắc tối qua Tiểu Nhu đã bị sắc đẹp bắt cóc thành công, uống miếng nước ăn miếng bánh, rồi lại quay về phòng ngủ, vừa hay nhận được video call qua máy tính.
Là Eden.
Tôi đem video call thành cuộc gọi thông thường, hỏi anh ấy có chuyện gì.
Eden là người yêu Tiền Mẫn, bạn cùng phòng của tôi, vì chúng tôi đều quen Tiền Mẫn nên mới quen nhau, anh ấy được thưởng thức đồ ăn Trung Quốc vài lần do tôi làm, còn khen tôi kĩ năng nấu nướng tốt.
Thực ra chúng tôi rất ít tiếp xúc, trong ấn tượng của tôi, anh ấy tìm tôi chẳng có gì ngoài hai chuyện, một là vì đồ ăn Trung Quốc, hai là vì Tiền Mẫn.
Quả nhiên vừa mới nói, tôi đã nghe được âm thanh của Tiền Mẫn.
"Cố Ninh, video call với tôi đi."
Tôi uống ngụm nước: "Thôi, có chuyện gì thế?"
"Năm nay cậu về nước, làm tôi cũng muốn về đón Tết."
Tôi đáp cô ấy: "Là cậu không muốn về đấy chứ."
Cô ấy cười hắc hắc, còn chưa mở miệng, lại nghe được giọng Eden, hình như sợ tôi không nghe rõ, tôi có thể tưởng tượng được anh ấy như đang hét vào micro.
Anh ấy vẫn thích nói tiếng Trung, vẫn thích thử thách trình độ nghe hiểu của tôi.
Hết câu, Eden liền bị Tiền Mẫn đẩy ra, còn chưa kịp đợi tôi phiên dịch câu nói của anh ấy, Tiền Mẫn liền nói: "Anh ấy hỏi cậu khi nào thì quay lại."
Tôi nghĩ nghĩ: "Chắc mùng Một mùng Hai gì đó."
Tiền Mẫn không nói với Eden câu trả lời của tôi, có chút ngạc nhiên hỏi: "Sớm vậy sao?"
Tôi "ừ" một tiếng: "Nhà có chút chuyện."
Lí do gì cũng đều có thể quy về nhà có chuyện là xong, tôi nghĩ, nhà là nơi ẩn chứa nhiều hiểm họa nhất.
Tiền Mẫn "ồ" một tiếng, đột nhiên cười hi hi nói: "Tôi có chuyện mẫn cảm muốn hỏi, cậu có thể trả lời hoặc không."
Tôi ngưng cười: "Tôi có thể lựa chọn cậu không hỏi không?"
Tiền Mẫn lập tức nói: "Cố Ninh, lần này cậu về có phải gặp người kia rồi không?"
Tôi không giấu diếm cô ấy: "Gặp rồi."
Cô ấy lại "ồ" một tiếng.
Chuyện tôi và Cố Đồng, Tiền Mẫn không biết nhiều, chỉ là chúng tôi đã ở cùng nhau ba năm, cô ấy cũng đoán được đôi chút, trước đây tôi không biết cô ấy biết được bao nhiêu, nhưng trong một lần cùng nhau ăn cơm, có một anh Hoa Kiều muốn theo đuổi tôi, Tiền Mẫn liền nói: "Cố Ninh có người thương rồi." Lúc đó tôi mới biết, Tiền Mẫn cũng hiểu tôi đôi phần.
Sau này tôi không nhịn được mà hỏi cô ấy, cô ấy nói mình đoán, cô ấy nói tôi có người thích, nhưng hai người không bên nhau, hỏi tôi có đúng hay không.
Tôi nói, đúng.
Cuối cùng là cô ấy tỉ mỉ quan sát hay do tâm tình tôi quá mức lộ liễu, không đoán cũng biết.
Vốn cũng không có chuyện gì, nói đôi ba câu chúng tôi liền cúp máy.
Điện thoại vẫn im lặng nằm một chỗ, với cuộc điện thoại mập mờ của tôi ngày hôm qua, mà ai đó chẳng có chút muốn truy hỏi nguyên nhân.
Thế nên, tôi đang chờ đợi điều gì đây.
Có chút khó chịu, tắt máy tính đi, tôi nằm trên giường một lúc, vô thức mà ngủ mất.
Lần sau tỉnh lại là do tiếng gõ cửa của Tiểu Nhu, tôi lơ mơ nhìn bộ dạng gió xuân đang về của cô ấy tiến tới kéo rèm cửa, chống eo nói với tôi: "12 giờ trưa rồi."
Tôi xoa xoa đầu rồi ngồi dậy, dựa vào giường.
Cô ấy còn chưa tẩy trang, vừa về mà đã nhớ tới tôi, đột nhiên lại có tia nắng từ đâu chiếu vào khiến tôi có chút thích ứng không kịp liền nhăn mày, tôi nhìn hỏi: "Người tối qua, sao rồi."
Cô ấy chớp mi: "Rất được."
Tôi tiếp tục hỏi: "Nam hay nữ?"
Cô ấy cười hi hi, ngồi xuống cạnh tôi: "Lời này của cậu, ám chỉ mình nam nữ ăn tuốt đó hả?"
Tôi đáp: "Không phải sao?"
Cô ấy hạ giọng: "Đúng đúng, thực ra tối qua cũng không có gì, hắn đưa mình tới cùng đám bạn uống rượu, chuyện trò, vui đùa thôi, tiếp xúc mới biết tính khí trẻ con, nhưng mà Cố Ninh này..."
Cô ấy chu chu môi nhìn tôi: "Mình nhìn trúng chị họ của hắn."
Tôi: "..."
Tôi: "Cậu thật là..."
Cô ấy nhún vai: "Tóm lại mình muốn liên lạc với chị họ hắn, thái độ của cô ấy với mình thì có thể tán, có thể tán."
Tôi lắc đầu thở dài, ở phương diện tình cảm của Tiểu Nhu, tôi thật không hiểu được, cô ấy không cần ai an ủi khi buồn bã khó chịu, tự mình có thể trị lành vết thương.
Trước đây không hiểu được cô ấy, mấy năm trước đàn anh cô ấy thích lại yêu một đàn chị khác, nhìn cô ấy rất buồn bã, tôi cùng cô ấy uống rượu cả tối, kết quả ngày hôm sau, cô ấy lại nói với tôi cô ấy nhìn