Chương 12: Còn yêu em không?
Qua mấy lượt hát hò, mọi người cũng cảm thấy nhạt nhẽo, lớp trưởng liền cướp micro của người bên cạnh, đứng dậy hô.
"Mấy người nghịch điện thoại kia cất hết đi nào, nào, chúng ta đang họp lớp cơ mà, có trò hay."
Mọi người đều là những người trưởng thành có ý thức, lớp trưởng nhiệt tình như vậy, quả nhiên mọi người cất hết điện thoại, có chút chờ mong nhìn sang.
Bộ dạng lớp trưởng thần bí, ưỡn ẹo tới trước màn hình, thò tay vào túi, nói: "Đoán xem mình mang cái gì?"
Nhưng không để mọi người chờ lâu, lớp trưởng rút trong túi ra một bộ bài.
Tôi nghe thấy Tiểu Nhu bên cạnh sặc một tiếng, bao nhiêu dưa hấu phun hết ra.
Tôi đứng dậy, chuẩn bị rút khăn giấy cho cô ấy, nhưng lại đụng trúng tay Cố Đồng.
Tôi nhanh chóng thu tay lại, vỗ vỗ lưng Tiểu Nhu, nghe thấy bạn học bên cạnh "xùy" một tiếng với lớp trưởng.
Lớp trưởng ngưng lại chút trong tiếng la ó của mọi người, cười nói: "Đừng xùy nào, còn có thứ khiến các cậu phải suýt xoa hơn đó, hôm nay chúng ta sẽ cùng chơi trò cổ điển nhất trong lịch sử." Cậu ta ngưng lại: "Ai đoán được trò gì, mình sẽ uống cạn bình này."
Âm thanh vừa dứt, một cô gái trong góc liền hét to: "Nói thật hay mạo hiểm."
Lớp trưởng hít sâu, cầm bình rượu uống cạn dưới sự hò hét của cả lớp.
Tuy miệng chê bai nhưng lại đồng lòng, không ai không tham gia, tôi vốn muốn nhân lúc này trốn ở một góc không muốn tham gia, nhưng không ngờ, tất cả mọi người đều được chia bài.
Tôi lặng lẽ cầm quân bài lên, nhìn xem quân gì rồi hạ xuống.
Vì đông người, mọi người quyết định chọn người có bài cao nhất và thấp nhất, số người bị gọi tên sẽ nhiều hơn.
Vòng một, có năm người lên sàn, số của tôi không to cũng không nhỏ, mọi người vừa la hét, vừa rút quân bài trên tay lớp trưởng.
Lớp trưởng thu bài trong tay lại, cười hắc hắc: "Mọi người đều lớn rồi, đừng trách mình, bài mình mua, mục đích của nó chính là thế này."
Cậu ấy ra bài, rồi nhìn người đầu tiên hỏi: "Bộ bài này hỏi cậu, ngực cậu bị bao nhiêu người bóp qua rồi?"
"Oh shit!" Người đầu tiên rút bài: "May mà mình là trai."
Mấy câu hỏi sau đó, giống như lớp trưởng nói, có chút kích thích, tuy không phải câu hỏi nào cũng như vậy, giống như tiết tấu đàn ghi-ta, nhưng tóm lại, tôi vẫn muốn là người ngoài cuộc.
Luợt thứ hai, tôi ngồi dịch về một phía, nghĩ mình sẽ vô ý không rút bài, nhưng không ngờ tên Tiểu Nhu đáng ghét này, dám rút hộ tôi một lá, còn chớp mắt với tôi, đặt tới trước mặt tôi.
Nào nào, không phải đen đủi như vậy chứ?
Nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Tôi rút được cây Át.
Lặng lẽ đút quân bài vào túi áo, muốn vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục theo dõi trò chơi, nhưng tay còn chưa chạm vào túi áo đã bị bắt lại.
Tôi tưởng đó là Tiểu Nhu, muốn quay đầu lại "hừ" một tiếng mới phát hiện đó là Cố Đồng,
Lặng đi giây lát, em ấy giơ cao tay tôi, rồi nói: "Lớp trưởng, còn có người có cây Át."
Tôi: "..."
Lớp trưởng đi qua thu bài, sau đó để tôi rút một cây.
Tôi cầu xin rút vào cây nguy hiểm, nhưng con người, một khi đã đen thì không bao giờ được như ý nguyện.
Tôi rút trúng cây nói thật.
Những người xung quanh còn kích động hơn cả tôi, đặc biệt là Tiểu Nhu, cô nàng này vẫn là nhiệt tình không cần thiết, huống hồ đó lại là tôi.
Lớp trưởng vốn chưa kịp nhìn lá bài, Tiểu Nhu liền cướp micro hỏi lớn: "Cố Ninh, nào, câu hỏi của cậu là, bộ phận trên cơ thể mẫn cảm nhất của cậu?"
Tôi: "..."
Không trả lời được sẽ bị phạt một bình rượu, tuy vận số của tôi không tốt nhưng may thay trước đó tôi uống không nhiều lắm.
Cả lớp nhìn tôi đưa tay ra, mọi người đều hiểu, chỉ là tạp âm ồn ào như vậy nhưng tôi nghe thấy Cố Đồng nói, âm thanh không lớn không nhỏ: "Lưng."
Tôi căng thẳng cầm lấy bình rượu, hít một hơi dài, mở nắp chia thành hai lần uống cạn.
Cố Đồng ở mặt này quá hiểu tôi, nó khiến một thời gian trước đây, tôi một mình tức giận, em ấy dùng mọi cách đáp lại tôi.
Tôi chưa từng một lần đạt được ý đồ của mình, dù là trò chuyện hay bất kì việc gì.
Có thể đến thượng đế cũng thấy tôi vô vị, mấy vòng tiếp theo, tôi không lên sàn lần nào nữa, Cố Đồng cũng vậy, chúng tôi cứ như vậy ngồi nhìn suốt hơn tiếng đồng hồ.
Cuối cùng chơi đến khi cả lớp có chút chán, lớp trưởng cũng chịu giày vò bởi mấy hành động ân ái, vòng cuối cùng kết thúc, cậu ta cầm cốc lên, nói: "Trò này vốn không dành cho những người ế, nào, ai còn ế ở đây thì mời cạn ly."
Tôi cầm cốc lên, nhìn thấy Cố Đồng cũng cầm cốc.
Sau đó đổi trò khác, sau đó mọi người lại uống rượu đến điên cuồng rồi bắt đầu nói nhảm.
Gần 12 giờ, có người nhắc nên tàn cuộc chơi, mọi người cũng quyết định rời khỏi.
Tiểu Nhu và Cố Đồng uống hơi nhiều rượu, nhưng do tửu lượng tốt, nhìn hai người họ vẫn rất bình thường, khi ra ngoài, Cố Đồng bị kéo đi nói chuyện, tôi và Tiểu Nhu sóng vai rời khỏi đó.
Nhiệt độ ngày đông tương đối thấp, chúng tôi đều mặc áo khoác ngoài, vừa hay có chiếc taxi đi tới, nhưng nhìn thấy chiếc xe riêng đỗ trước mặt.
Lái xe là một cô gái, Tiểu Nhu cúi đầu nhìn, đưa tay mở cửa xe, nói với tôi: "Là chị họ."
Tôi: "..."
Cô ấy đột nhiên đặt tay lên vai tôi, đẩy tôi về phía sau.
Tôi có chút bất ngờ lùi lại không ngờ tới lại đụng phải một người.
Tôi quay đầu, Cố Đồng đang giữ vai tôi giúp tôi thăng bằng, quay đầu nhìn Tiểu