Chương 19: Tôi thấy khăn tắm rơi xuống sàn
Dạo phố một lúc, chúng tôi cùng nhau đi siêu thị mua đồ dùng cần thiết rồi về nhà.
Vừa qua năm mới, thời tiết cũng ấm dần lên, nhưng đáng giận là, đôi tay Cố Đồng lại lạnh như băng vậy, trước đây em ấy cũng như vậy, hễ đến mùa đông là thích dính lấy tôi, đem đôi tay lạnh lẽo ấy áp lên người tôi.
Em ấy nói, mùa đông là những tháng ngày cực khổ nhất của em ấy, mỗi ngày đều nghĩ cách lén lút đến chỗ tôi, nghĩ cách làm ấm giường cho tôi.
Khi đó tôi hỏi em ấy, 20 năm qua em ấy đã sống thế nào khi chưa có tôi, lúc ấy em ấy đem đôi tay lạnh lẽo của mình thò vào trong quần áo tôi, áp vào bụng tôi, làm tôi hít ngụm khí lạnh.
Em ấy cười hi hi: "Bị đóng băng lại, bây giờ gặp chị rồi, chị là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho em."
Tôi nhìn chằm chằm em ấy.
Con người ngày, nếu có chuyện gì nhờ vả, lời nào cũng thốt ra được.
Tôi đắp chăn thật kín lên tay em ấy, rồi hỏi: "Tôi là máy sưởi di động mà ông trời ban cho em."
Em ấy vùi mình vào lòng tôi cười hô hô: "Đúng rồi, là máy sưởi Cố."
Không biết những năm qua, không có tôi ở bên cạnh, em ấy có chống lại được cái lạnh của mùa đông hay không, giống như em ấy của mười mấy năm trước, mỗi khi đến mùa đông em ấy có giống như tôi, không tự chủ mà nhớ tới em ấy.
Cũng có thể không.
Có thể em ấy sẽ ấm áp trong vòng tay người khác.
Nghĩ tới đây, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên gương mặt một người đàn ông.
Tôi có rất nhiều suy đoán về Gia Vĩ Đông, nhưng thực tế thì sao, ai cũng biết, hai người họ là người yêu, quan hệ giữa hai người tiến triển đến đâu, ai mà biết được.
"Nghĩ gì thế?" Lời của Cố Đồng cắt đứt suy nghĩ của tôi.
Tôi quay đầu nhìn em ấy, em ấy chu môi ý bảo tôi thắt dây an toàn.
Một đường im lặng trở về nhà, buổi tối khu nhà khá yên tĩnh, chúng tôi từ sảnh lên thẳng nhà, vừa ra khỏi thang máy, tôi dùng ánh mắt bảo em ấy đi trước, sau đó lặng lẽ bước theo sau.
Đèn hành lang tự động sáng theo âm thanh của chúng tôi, tôi đi nhanh vài bước vượt qua em ấy, đến cửa, em ấy đột nhiên ngừng lại, không lấy chìa khóa, quay đầu nhìn tôi: "Chị mở đi."
Câu nói đột ngột của em ấy làm tôi có chút thất thần, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn lục túi tìm chìa khóa.
Em ấy đón lấy túi đồ trong tay tôi, nhường chỗ cho tôi mở cửa.
Mở cửa xong, tôi đưa tay cầm lại đồ, nhưng bị em ấy tránh đi, tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, em ấy xách túi rồi nhìn tôi, nói: "Vào đi."
Tôi nuốt nước bọt, vừa đi vào vừa nhường đường cho em ấy.
Nhưng động tác của em ấy lại rất chậm chạp so với tưởng tượng của tôi, nhất quyết không đi đến trước mặt tôi.
Tôi cũng đi chậm lại, thật chậm, thật chậm.
Cuối cùng em ấy thay giày, nhanh hơn rôi, nhưng đôi chân dài của em ấy lại show trước mặt tôi, nghiêng đầu nhìn tôi cười.
Em ấy nói: "Cố Ninh, chị đang sợ sao?"
Tôi khựng lại.
Đèn ở trần nhà rất sáng, vừa vào cửa, tôi nhìn em ấy bật tất cả đèn lên, tất cả đèn dù có dùng hay không, lập tức ánh đèn lấp đầy tầm mắt của chúng tôi, sáng tới mức tôi có thể nhìn thấy lông mi dài của em ấy, bởi vì nụ cười kia mà mắt cong lên nhìn rất đáng yêu.
Câu nói của em ấy làm tôi phát hiện, bật nhiều đèn như thế là do em ấy cố ý.
Em ấy biết.
Theo bản năng tôi lùi về sau: "Không có."
Em ấy cười, đem túi đồ tùy tiện vất trên sàn, hai tay đan vào nhau, nhìn tôi: "Em có thể không hiểu chị sao?"
Có lúc tôi nghĩ, chúng tôi quá hiểu đối phương là chuyện tốt hay không.
Thực sự tôi có chút sợ, nỗi sợ này, không phải sợ hãi với hiện tại, mà là sự sợ hãi xuất phát từ trái tim.
Cùng ăn cơm cũng được, cùng tản bộ cũng được, cùng đi siêu thị cũng được, may thay lạc vào chốn đông vui náo nhiệt, may thay tôi và em ấy không có tiếp xúc riêng, may thay ánh đèn của buổi đêm đã che lấp tất cả.
Nhưng lúc này.
Từ nhỏ tôi đã không thích nói nhiều, cũng có chút ngại ngùng, có nhiều khi, lời sắp thốt ra rồi nhưng lại suy nghĩ có nên nói hay không, đôi khi cũng thích chỗ nhộn nhịp nhưng không thích tham gia, cũng không thích mình nổi bật trong đám người kia, dù là khuyết điểm hay ưu điểm.
Thế nên từ nhỏ tới giờ, mỗi khi bố mẹ nhắc tôi với họ hàng thân thích, khen tôi, tôi đều thấy rất không thoải mái.
Cố Đồng là điều không ngờ tới duy nhất trong cuộc đời tôi, đến hôm nay những thứ tốt hay không tốt của tôi đều phơi bày trước mặt em ấy.
Trở nên ồn ào, trở nên phiền phức, trở nên cố chấp, trở nên tùy hứng.
Nhưng đã rất lâu rồi chúng tôi không gặp nhau, người trước mặt là người tôi yêu, chúng tôi cũng đã làm lành, vậy thì tôi còn sợ hãi điều gì.
Tôi không tiếp lời em ấy, mà cầm túi đồ lên, bước qua em ấy, nói: "Tôi đi cất đồ."
Em ấy không miễn cưỡng, nhưng nhìn ra được tâm tình vui vẻ của em ấy, hoặc có thể em ấy tìm được hình bóng của Cố Ninh trước kia trên người tôi, khiến em ấy rất vui vẻ.
Em ấy cùng tôi tới phòng tắm, dựa vào tường nhìn tôi bày biện đồ đạc, sau đó lại cùng tôi vào phòng ngủ.
Tôi mở vali lấy quần áo ra, hỏi em ấy: "Treo ở đâu?"
Em ấy ra vẻ không quan tâm nói: "Tùy chị."
Tôi mở tủ quần áo, treo quần áo của em ấy và tôi chung với nhau.
Em ấy nhìn thấy tôi sắp đóng cửa, mở miệng hỏi: "Chị có mấy bộ thế thôi à?"
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu: "Sợ phiền nên không mang về."
Em ấy "ồ" một tiếng dài, thay đổi tư thế, lại hỏi tôi: "Vậy chị có đi nữa không?"
Tôi đóng tủ rồi quay đầu nhìn em ấy, vì không bật điện cộng thêm đôi mắt cận thị của mình, tôi không nhìn rõ mọi thứ được.
Tôi nói: "Không đi nữa." Rồi tiếp tục: "Nghỉ ngơi vài ngày rồi đi tìm việc."
Em ấy nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Cuối cùng cũng không có việc gì bận rộn, tôi nghĩ sau đó nên đi