Chương 26: Em ấy không thấy ngại sao?
Cơn bực tức của Cố Đồng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Với những chuyện em ấy để tâm, nếu chúng diễn ra như dự định của em ấy chắc chắn tâm tình em ấy sẽ không thể cân bằng, chắc chắn sẽ nổi nóng, giống như hôm trước, nhưng một khi cơn nóng giận qua đi, đến chính em ấy cũng thấy nực cười về thái độ của mình.
Chắc chắn em ấy cũng đã cảm nhận được tâm tình buồn cười tối qua của chính mình.
Cố Đồng đem việc về nhà làm, tôi cũng rảnh rỗi ngồi bên em ấy, tiện ăn sạch cánh gà còn lại mà em ấy để trên bàn.
Lười nhác không muốn làm gì, ngồi nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính của em ấy tới mấy phút nên có chút buồn ngủ, tôi đành nằm trên sô-pha ngủ mất, giấc ngủ ngắt quãng, độ hai chục phút, tôi bị đánh thức.
Cố Đồng đang cầm một lọn tóc của em ấy, vuốt qua vuốt lại trên trán tôi.
Tôi mở mắt nhìn em ấy, từ trên sô-pha ngồi dậy, mơ mơ màng màng hỏi: "Làm xong rồi à?"
Em ấy lắc đầu: "Chưa, nhưng em đói rồi."
Tôi cười.
Em ấy chỉ tới đống rác trên bàn chưa được thu dọn nói: "Buổi trưa chị không ở nhà, em đành ăn mấy thứ này."
Tôi nhún vai: "Được rồi, tôi đi nấu cơm."
Cuối cùng lại quay trở về những ngày tháng bị em ấy sai bảo như nô tì, trước đây trường em ấy tổ chức kì thực tập trong một khoảng thời gian, tôi đến ở cùng em ấy, ngày nào cũng đều đặn ba bữa cơm.
Trên mạng có một bài viết, nói rằng con gái có thể sống một mình, có thể nấu ăn và thưởng thức chúng, có thể kiếm đủ tiền để tiêu, có thể trang điểm cho bản thân xinh đẹp, tại sao lại phải tìm thêm một người để giày vò nhau.
Khi còn nhỏ, tôi thấy bài viết này rất có lí, cộng thêm quan hệ của bố mẹ, nghĩ rằng mình chính là cô gái như thế, thích một mình, không thích bị người khác làm phiền.
Sau này gặp Cố Đồng, lại nghĩ tới bài viết ấy, mới cảm thấy nó không như trước nữa.
Triết lí không thể áp dụng cho tất cả mọi người.
Chính là khi xuất hiện một người khiến bạn can tâm tình nguyện phục vụ cô ấy, can tâm tình nguyện chịu mọi đau khổ vì cô ấy.
Hôm nay Cố Đồng mua về một ít rau, làm mấy món đơn giản nên cũng không tốn thời gian, nhìn em ấy ăn rất ngon miệng, đến rau cũng không thừa một cọng.
Ăn cơm xong chúng tôi cùng nhau xem phim, nhưng phim còn chưa kết thúc mà tôi đã ngủ mất.
Giấc ngủ này khá dài, khi tôi tỉnh lại phát hiện ra Cố Đồng cũng đang ngủ bên người tôi, tôi cẩn thận lấy tay em ấy ra rồi đứng lên.
Đồ đạc trên bàn đã được thu dọn gọn gàng, bát trong bếp cũng đã rửa sạch, em ấy đột nhiên ngoan như vậy làm tôi có chút không quen.
Tôi quay lại bên cạnh em ấy, ngồi xổm xuống.
Bởi vì bị lực ép, môi trên của em ấy cong lên, lộ ra hai chiếc răng cửa thật to, từ chỗ tôi nhìn tới lại có chút buồn cười.
Đây chính là dáng ngủ của em ấy.
Tôi không chỉ một lần cảm thán về sắc đẹp của em ấy, nhưng em ấy chắc chắn sẽ không biết, năm lớp 12 có cuộc thi bầu chọn hoa khôi, tôi đã bầu cho em ấy.
Lần ấy cũng thật trùng hợp, em ấy giành chiến thắng nhờ hơn cô bạn mọt sách trong lớp đúng một phiếu.
Nói đến cô bạn mọt sách ấy, Cố Đồng cũng từng vì cô ấy mà nổi giận với tôi. Nguyên nhân lại rất đỗi bình thường, chỉ là tôi tiện mồm khen tư duy giải đề thi của cô ấy rất tốt, sau đó nói với Cố Đồng, nên tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, sẽ học tốt hơn.
Khi đó tôi vừa giải xong cho em ấy một đề toán, viết ra hai cách, một cách của giáo viên, một cách của bạn học kia, đợi tôi khen xong, em ấy không kiên nhẫn mà cướp bút trong tay tôi, không khách khí mà gạch đi một cách giải.
Gạch xong liền vứt bút đi, hai tay đan trước ngực, giọng điệu tức giận nói: "Có phải chị đang chê em ngu đần?"
Khi đó tôi thực sự nghĩ em ấy hơi ngốc một chút, đề dễ như thế mà tôi không hiểu sao mình giải thích kĩ càng tới hai lần rồi mà em ấy vẫn không thông.
Nhưng làm sao tôi có thể nói như vậy.
Tôi: "Không có."
Nhìn em ấy rất không vui, hừ một tiếng, to giọng nói: "Em biết nhất định chị chê em, em nghe không hiểu, không biết giải đề, không thích học, lên lớp ngủ gật, không giống như bạn kia, vừa ưu tú, thành tích tốt, còn rất xinh đẹp."
Tôi im lặng.
Câu nói ấy của em ấy khiến tôi không có cách nào phủ nhận.
Mà tôi ngầm thừa nhận khiến Cố Đồng càng tức giận, em ấy cầm bút trên bàn, vẽ thêm rất nhiều nét vào chỗ vừa rồi gạch qua.
Tôi không nhịn được bật cười nói: "Cách giải em xóa là cách của giáo viên đó."
Động tác của em ấy đột nhiên dừng lại, ấm ức nhìn tôi, sau đó lại ném bút đi.
Sau khi em ấy về, tôi càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nhìn chiếc bút trên bàn cũng buồn cười, nhìn tập đề ôn thi cũng buồn cười, đến nhìn chiếc đèn cũng thấy buồn cười.
Tôi cứ nghĩ em ấy phải tức giận mấy ngày, nhưng không ngờ ngày hôm sau em ấy lại dính lấy tôi, cùng tôi làm bài tập.
Hôm nay nghĩ lại chuyện này, tôi vẫn cảm thấy có chút buồn cười.
Bạn nói xem con người tính khí thay đổi thất thường như vậy, rốt cuộc làm sao tôi có thể nhịn được đây.
Tôi đưa tay ra, vuốt nhẹ hàng lông mi của em ấy, lông mi vừa dài vừa mềm cứ lướt qua ngón tay tôi.
Đêm tối khiến tôi không nhìn được phương hướng cũng như không khống chế lực tay, vừa chuyển động, không cẩn thận đập vào bầu mắt của em ấy, tôi nhanh chóng rút tay về, quả nhiên, mấy giây sau, em ấy từ từ mở mắt, mặt đầy nghi ngờ nhìn tôi.
"Ưm?" Em ấy mở mắt chăm chú nhìn tôi: "Gì thế?"
Tôi cười cười: "Gì?"
Có thể em ấy đã tỉnh táo hơn nên nhìn tôi cười, vuốt vuốt mắt: "Tê hết chân rồi."
Tôi đỡ em ấy ngồi trên sô-pha: "Em ngủ thế đương nhiên sẽ bị tê chân rồi."
Em ấy rất tự nhiên duỗi chân mình đặt lên chân tôi, tôi tiện thế nhéo em ấy mấy cái, nghe em ấy hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Tôi đáp: "Gần 2 giờ rồi."
Em ấy vuốt vuốt tóc ừ một tiếng, lại hỏi: "Cố Ninh, em lại mơ thấy chị rời bỏ em."
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, em ấy cũng nhìn tôi, rất nhanh, tôi chuyển tầm mắt mình đi nơi khác hỏi: "Sau đó thì sao?"
Em ấy nghiêng người qua, ôm ghì lấy cánh tay tôi, nhỏ giọng nói: "Chuyến bay lúc 10 giờ, em làm cách nào cũng không thể gọi cho chị, cứ ấn nhầm số, cũng không xóa đi nhập lại được, gấp ơi là gấp, nhưng lại không thể đến sân bay, có gì đó cứ quấn lấy em, trong lòng em nghĩ, Cố Ninh