Chương 28: Chia tay thì chia tay
Đang giờ cao điểm nên có thể nghe được những tiếng xe cộ ồn ào ngoài cửa sổ.
Mà những âm thanh xa xôi ấy lại càng làm cho hành lang ấy trở nên yên tĩnh hơn, giống như thể không có âm thanh nào có thể lọt vào đây, tất cả đều bị hất văng ra ngoài, tứ phía yên tĩnh đến lạ thường.
Hai người họ đã không nói gì trong một phút đồng hồ.
Điều này với tôi giống như chuẩn bị tới giờ lĩnh án tử.
Không biết đầu đuôi câu chuyện, nên tôi chỉ có thể đoán, hoặc có thể Ngô Xuyến bị kích động thần kinh* mà nhắc tới tôi.
(Nguyên văn tác giả sử dụng thuật ngữ "hysterical" - một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc)
Mỗi phút mỗi giây trôi qua, thời tiết đầu xuân lại khiến trán tôi lấm tấm mồ hôi, không biết là do không gian này quá chật hẹp hay vì điều gì khác.
Cuối cùng tôi nghe Cố Đồng nói.
Giọng điệu trầm thấp, tôi không nhìn thấy biểu cảm của em ấy, không có cách nào đoán được suy nghĩ của em ấy.
Em ấy nói: "Cô đi đi."
Ngô Xuyến nghe xong đột nhiên cười, vang vọng cả hành lang, tiếng cười của cô ấy vô cùng ngứa tai.
"Được." Cuối cùng cô ấy thu lại nụ cười, chậm rãi nói: "Cố Đồng, chị cứ muốn làm một kẻ ngờ nghệch thì tùy chị."
Nói xong cô ấy liền quay người bỏ đi, nhưng vừa đi được một bước, lại quay đầu nói tiếp: "Em không hiểu Cố Ninh có gì tốt, ba năm trước chị ta bỏ chị đi không lời từ biệt, không có cách nào liên lạc, làm trò hề gì chứ? Chị ta muốn làm trò gì chứ." Cô ấy ngừng lại: "Bây giờ nói về liền về, nói muốn làm hòa với chị thì làm hòa, chị có từng nghĩ chị ta thật lòng với chị không?" Cô ấy lại ngừng lại hai giây, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Lại lùi một bước, chị ta có thật lòng với chị không? Có thật lòng không? Bây giờ chị ta vẫn lừa dối chị. Cố Đồng, xin chị dùng não mà nghĩ xem, nghĩ xem rốt cuộc tình cảm chị ta dành cho chị là gì, là để lấp đầy khoảng trống hay là gì. Chị cũng nghĩ xem, tình cảm của chị với chị ta là gì, rốt cuộc chị yêu người đó hay là yêu khoảng thời gian trước kia."
Cố Đồng không trả lời cô ấy.
Hành lang lại lần nữa rơi vào yên lặng, rất lâu, tiếng bước chân của Ngô Xuyến lại lần nữa vang lên.
Cùng với tiếng bước chân, tôi nghe thấy cô ấy nhẹ nhàng nói với Cố Đồng: "Cố Đồng, không đáng đâu."
Cuối cùng, tôi nghe thấy câu trả lời của Cố Đồng.
Sự bất đắc dĩ trong lời nói, đi kèm một tiếng thở dài, thốt ra từ miệng em ấy.
Em ấy nói: "Tôi biết."
Ngô Xuyến đi rồi, hành lang lại yên lặng như tờ.
Trái tim đập loạn nhịp khác thường của tôi lúc bắt đầu, đến giờ cũng đã bình tĩnh trở lại.
Thực ra tôi rất muốn ra mắt, tôi muốn hỏi Ngô Xuyến, cô là cái thá gì, chuyện của tôi và Cố Đồng, cô có quyền gì mà xen vào.
Tôi cũng rất muốn nói, nói Ngô Xuyến không hiểu tôi thì tại sao cô ấy lại nói tôi như thế.
Nhưng bước chân của tôi nặng trịch, tôi không làm gì hết.
Tôi chỉ có thể để cô ấy đơm đặt trước mặt Cố Đồng, đem những vấn đề và mâu thuẫn của chúng tôi nói ra hết tất thảy.
Tôi nghĩ Cố Đồng em ấy có phải đang suy nghĩ, chúng tôi không ai muốn động đậy chỉ yên lặng chờ đợi.
Không biết bao lâu điện thoại trong túi tôi đột nhiên rung lên, nhạc chuông còn chưa kịp vang lên đã bị tôi tắt đi.
Là điện thoại của Cố Đồng, chỉ cách nhau một bức tường, em ấy lại gọi điện thoại cho tôi.
Chậm chạp cầm điện thoại, mở wechat, giả bộ như không hề biết chuyện gì, tôi hỏi em ấy: "Sao thế, tôi đang họp."
Ngoài âm thành từ ngoài cửa, tôi không nghe thấy âm thanh nào từ phía em ấy, hình như còn chưa vào nhà.
Em ấy rất nhanh trả lời tôi, nhưng lại viết ra hai chữ không có ý vị gì, là tên tôi.
"Cố Ninh."
Nhìn tới tên mình, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa.
Cuối cùng tôi thở phào một hơi, tôi cũng không có tâm trạng trả lời, sau khi cất điện thoại đi, tôi vòng qua cửa cầu thang bộ tiến về phía hành lang, nhưng không ngờ, vừa quay đầu, tôi liền nhìn thấy Cố Đồng.
Em ấy cả người mặc quần áo ngủ, là đôi dép chúng tôi cùng nhau mua, trên tay còn cầm điện thoại, tóc xõa trên vai, mặt không biểu cảm gì nhìn tôi.
Sự bất ngờ này làm tôi giật mình, tâm trạng của tôi ra rơi xuống đáy vực, cúi đầu hoang mang, tôi thật ngu ngốc khi bị chiếc bóng trên sàn bán đứng.
Em ấy nói: "Hôm nay tan làm sớm sao?"
Tôi gật đầu ừ một tiếng.
Sau đó không nói gì nữa.
Mang theo ngổn ngang cảm xúc bước vào nhà, nhìn thấy túi rác vẫn còn để bên cửa chưa vất, bên trong ẩn ẩn hiện hiện chiếc cốc Ngô Xuyến tặng Cố Đồng.
Những suy nghĩ về cuộc gặp mặt giữa hai người họ vốn đã vứt sau đầu nay lại hiện ra, vừa vào tới phòng khách, cả cơ thể như mệt mỏi rã rời, không muốn nói không muốn nghe bất kì chuyện gì.
Bữa tối gọi đồ ăn ngoài, chúng tôi ăn xong phần của mình thì Cố Đồng chủ động thu dọn.
Đợi em ấy từ dưới nhà trở lên, âm thanh bật đèn tách một tiếng vang lên, tôi mới phát hiện không gian vừa rồi u ám đến chừng nào.
Nằm trên sô-pha, tôi ôm gối ôm vào lòng với tâm trạng nặng nề, khó chịu nói: "Tắt đèn đi."
Em ấy không làm theo, đi thẳng đến chỗ tôi, ngồi trước mặt tôi, cúi xuống nhìn tôi nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn em ấy, thở dài một tiếng.
"Ừ."
Chúng ta nói chuyện đi.
Mấy ngày gần đây tôi không muốn thừa nhận, không dám thừa nhận, quan hệ giữa chúng tôi tồn tại vấn đề rất lớn, tôi biết mình sai, tôi biết em ấy cũng biết em ấy sai.
Chúng tôi cứ lần theo sự sai lầm của đối phương, thăm dò, rồi lại phạm sai, lại thăm dò, rồi lại tiếp tục sai lầm.
Chúng tôi đối diện với sự sai lầm của bản thân, gần mà không thấy, trước giờ chưa từng sửa sai.
Cảm giác mới mẻ của cuộc tương phùng này sớm đã không thấy tăm hơi, trong tâm trí của bạn vốn chỉ đọng lại những kí ức năm xưa về người đang ngồi đối diện mình.
Nhưng những kí ức của quá khứ, bạn yêu nó được mấy phần.
Tôi cũng không biết.
Em ấy vĩnh viễn sẽ không giống như bạn tâm niệm, cũng vĩnh viễn không thế trở lại thành con người bạn hoài niệm, con người mà