Chương 32: Người cần thiết của cuộc đời tôi
Cố Đồng không kiên trì chặn cửa nữa, bó hoa cản tôi bị em ấy tùy tiện vứt trên giá để giày.
Khi đi vào cửa, tay em ấy đang đặt trên công tắc đèn, sau một lúc do dự, em ấy bật hết đèn trần lên.
Chúng tôi thay giày rồi vào nhà, vẫn giống như trước đây.
Lần này chúng tôi chia tay tới hai tháng, cứ ngỡ khi về nhà sẽ rất bừa bộn, nhưng không ngờ được rằng, nhà cửa vừa gọn gàng vừa ngăn nắp.
Chẳng hề giống Cố Đồng chút nào.
Bước đến bên sô-pha, đột nhiên bước chân của em ấy dừng lại, nó khiến tôi bất ngờ nên đã đụng phải người em ấy, khi em ấy quay người lại, tôi lại lùi về sau mấy bước.
Cởi đôi giày cao gót ra, chiều cao của tôi và em ấy không chênh lệch là bao, vì yêu cầu của cuộc thi, em ấy đã buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ-mi và quần âu, lúc này cả người toát lên sự trưởng thành chững chạc.
Hai tay em ấy khoanh trước ngực, khẽ ngẩng đầu nhìn tôi, tiếp tục câu chuyện còn dang dở trước cửa ban nãy: "Sai chỗ nào?"
Tôi thành khẩn trả lời: "Chỗ nào cũng sai hết."
Em ấy chớp mắt nhìn tôi, hít thở thật sâu: "Biết sai thì sao giờ mới tới tìm tôi?"
"Bởi vì." Tôi ngừng lại: "Tôi..."
Đột nhiên tôi không biết phải nói gì nữa, sau đó, cũng không có sau đó. Những ngày không có em ấy ở bên, trong tôi luôn là suy nghĩ 'mình là gì của em ấy', về những chuyện chúng tôi ở cạnh nhau có nhất định phải ở bên nhau, nhưng kết quả lại luôn cho tôi câu trả lời rằng, dường như tôi chẳng có ý nghĩa gì với em ấy, và chúng tôi cũng không nhất thiết phải ở bên nhau.
Rời xa người kia thì chúng tôi vẫn có thể sống tốt.
Tôi nghĩ nếu tôi nói vậy với em ấy, nhất định em ấy sẽ giết tôi mất.
Em ấy không thấy tôi nói gì nữa, tiến lại gần tôi: "Nói đi."
Tôi liếm liếm môi, hỏi ngược lại: "Em cũng đâu có đi tìm tôi."
Em ấy cười lạnh một tiếng, tùy ý vứt túi trên người sang một bên: "Không đi tìm chị là vì tôi, tôi..."
Chữ "tôi" cuối cùng, dường như được phát ra bởi giọng mũi của em ấy, tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, nhìn thấy em ấy nuốt nước bọt, dưới ánh đèn yếu ớt, tôi còn thấy đôi mắt rưng rưng.
Em ấy chuyển dịch tầm mắt, cúi đầu gỡ cột tóc, những lọn tóc đua nhau rủ xuống, sau đó lấy tay tùy ý vuốt vuốt, dứt khóat không quay đầu chỉ để lại hai chữ: "Đi tắm."
Tôi nhìn bóng lưng của em ấy vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy tủi thân.
Rất lâu rồi chưa thấy em ấy như vậy, cố nhịn khóc lại sợ bị tôi phát hiện.
Lúc em ấy tắm rửa, tôi đi đi lại lại ngoài phòng khách, quả nhiên vẫn là đồ lười nhác, đồ đạc trên bàn bị giấu dưới ngăn tủ, lúc này, ngăn tủ bừa bộn đến không tưởng tượng nổi.
Dưới bếp còn ít bát đũa chưa rửa, tủ lạnh thì trống không, không biết những ngày qua em ấy ăn uống như thế nào.
Tôi tiện tay thu dọn chúng gọn gàng.
Khi Cố Đồng đi ra từ phòng tắm, tóc vẫn chưa sấy khô, còn tâm tình đã ổn định lại, đầu tiên em ấy nhìn tôi một cái, sau đó đi xuống bếp, lấy một chai rượu, rồi quay lại, ngồi xuống chiếc sô-pha đơn cạnh tôi.
Tôi hỏi: "Giành quán quân mà không có tiệc chúc mừng à?"
Em ấy vừa mở chai rượu vừa trả lời tôi: "Em nói tối nay có hẹn rồi, đổi sang hôm khác rồi."
Tôi nhìn em ấy, em ấy cúi đầu rót rượu, thuận tiện đẩy ly đến trước mặt tôi.
"Từ khi nào lại thích uống rượu thế này, trước đây chưa từng thấy em như vậy."
Số chai rượu vang trong quầy rượu, nhiều tới đáng ngạc nhiên.
Em ấy hất tóc sang một bên, nhàn nhạt đáp: "Uống miết uống miết rồi thành quen."
Em ấy nâng ly, tỏ ý muốn chạm ly với tôi, tôi phối hợp cũng nâng ly, một tiếng "keng" như vang vọng giữa không gian, em ấy uống rượu trước, ngửa đầu uống cạn một hơi.
Rượu vang trong ly bị uống cạn, em ấy khẽ nhắm mắt, khẽ liếm môi rồi đặt xuống, những giọt nước lấm tấm trên tóc mái dính lên mặt, sau đó theo cằm em ấy mà trượt xuống.
Cảnh sắc mê người.
Tôi rời tầm mắt của mình rồi uống một ngụm rượu.
Không lâu sau, em ấy đặt ly xuống, bộ dạng lười nhác dựa vào sô-pha, nhìn tôi: "Nói đi."
Hiếm khi em ấy tốt tính mà nhẫn nại đến vậy, tôi nghĩ nếu tôi có nói những thứ khiến em ấy không vui, chắc có lẽ chút rượu còn thừa trong ly của em ấy chỉ sợ sẽ đủ tôi gội đầu.
"Em muốn nghe cái gì?" Tôi hỏi em ấy.
Hai tay em ấy đặt bằng trên thành ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai tiếng: "Bây giờ chúng ta được tính là gì?"
Tôi ngồi thẳng người nói: "Tôi đến cầu hòa, nếu em tha thứ cho tôi, chúng ta vẫn là người yêu."
Em ấy cười: "Chị thế này giống như tôi đang gây sự vô cớ vậy."
Tôi không phản bác.
Em ấy thâm sâu nhìn tôi: "Tại sao lúc đó lại nói chia tay."
Tôi ho ho: "Hình như người nói chia tay là em mà."
Em ấy đáp trả: "Ý của chị là muốn chia tay với tôi, chẳng phải chị nói chúng ta không hợp sao, tại sao lại đến cầu hòa."
Tôi nói: "Vậy nên tôi mới nói tôi sai rồi." Tôi nhích lên trước, nắm lấy bàn tay đang đặt trên sô-pha của em ấy: "Tha thứ cho tôi nhé?"
Tôi cố tình nói rất khẽ chữ "nhé" sau cùng, có thể em ấy nghe xong chỉ thấy đây là một câu hỏi rất bình thường, cũng có thể lí giải thành tôi đang làm nũng với em ấy.
Dù thế nào, đó cũng là thứ tôi muốn biểu đạt tới em ấy.
Em ấy nhìn chằm chằm tôi mấy giây, rồi nắm chặt lấy tay tôi, đặt nó vào lòng bàn tay của em ấy, chẳng hề dịu dàng mà bóp lấy nó.
Tôi nhịn mấy giây, cuối cùng không nhịn được nữa, nhỏ giọng kêu: "Đau."
Em ấy phát ra tiếng hừ từ mũi, sau đó mới buông tay tôi ra.
"Chị có biết hôm đó sau khi nghe những lời đó từ Ngô Xuyến, em đã tức giận, đã đau lòng đến thế nào, cô ta nói chị có bạn gái ở New Zealand, từng câu từng chữ phân tích tình trạng hiện tại của chị, nói chị về nước cảm thấy tịch mịch nên tìm em để giải khuây, em đã tủi thân đến nhường nào." Em ấy có chút kích động khi nói ra những lời này, thậm chí còn nhoài về phía trước: "Tại sao chị lại không dám nói với em, sau khi chúng ta làm lành lại lạnh nhạt với em, khi em tức giận rồi cãi nhau với chị, chị vẫn làm theo ý em, muốn chia tay với em."
Tôi chêm vào: "Lời chia tay là do em nói."
Em ấy hung dữ nhìn tôi: "Câm miệng."
Tôi ngồi gần lại một chút, lần nữa nắm lấy tay em ấy, em ấy giãy dụa vài lần nhưng lại bị tôi nắm càng chặt thêm, chỉ đành bỏ cuộc.
"Tôi không hề muốn chia tay." Tôi nhìn em