Chương 34: Có vợ rồi quên cả công việc
Một buổi sáng mang tâm tình thoải mái làm việc khiến hiệu quả làm việc cũng tăng cao, gõ gõ trên bàn phím, còn chưa đến 11 giờ đã làm xong công việc của nửa ngày rồi.
Cầm cốc đến phòng nghỉ, rót một li nước rồi quay lại, nhìn cô nàng đồng nghiệp Tiểu Giản đang ngồi trên ghế, bỗng cô ấy trượt đến cạnh tôi.
"Tâm trạng tốt nhỉ Cố Ninh."
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Tiểu Giản là đồng nghiệp tôi tiếp xúc nhiều nhất ở công ty, vừa kết hôn năm ngoái, khoảng thời gian trước mới vào công ty, là người mới nên được cô ấy quan tâm tận tình.
"Ừ." Tôi trả lời cô ấy: "Hôm nay ít việc."
Tiểu Giản cả mặt ngập tràn ý cười: "Không phải thế chứ, khoảng thời gian này bà cứ âm âm u u, mọi người chẳng ai dám nói chuyện cùng."
Tôi bật cười: "Có cần khoa trương thế không?"
Cô ấy gật đầu, nhích lại gần tôi một chút, hỏi: "Nhân hôm nay tâm trạng bà đang tốt, tôi có chuyện muốn nói với bà."
Cô ấy nhếch mày với tôi.
Tôi: "Bà nói đi."
Cô ấy cười: "Là thế này, con trai của bà dì tôi vừa về nước, đang tìm bạn gái cho cậu ta, nên tiện hỏi tôi, lúc đó tôi nghĩ ngay đến bà." Cô ấy nói mang theo chút kích động: "Là chuyện từ tháng trước rồi, nhưng gần đây tâm trạng bà không tốt nên tôi không dám nói."
Cô ấy làm bộ mặt như hôm nay nắm được thời cơ, tiếp tục nói: "Tôi thấy bà khá hợp, học lực gì gì đó, tóm lại rất xứng đôi."
Tôi nhún vai: "Nhưng tôi có người yêu rồi." Tôi đưa tay ra để cô ấy nhìn rõ chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Bộ dạng còn đang muốn quảng cáo của cô ấy trong phút chốc bị tôi chặn đứng, ồ dài một tiếng: "Nhanh thế sao, không phải bà mới về nước à?"
Tôi cười cười: "Người nhà đều biết rồi."
Cô ấy làm bộ như đã hiểu: "Chẳng trách, người nhà giới thiệu à?"
Tôi im lặng.
Cô ấy lí giải sự im lặng của tôi: "Tôi nói mà." Cô ấy thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, tiếc quá đi."
Cô ấy vỗ vỗ vai tôi: "Đối tượng của cậu thế nào?"
Tôi nghĩ nghĩ: "Rất tốt, phương diện nào cũng rất tốt."
Nhưng tính tình có hơi nóng vội, quá tùy hứng.
Tiểu Giản mím môi cười cười: "Xem ra bà rất thích hắn, thôi tôi không hỏi nữa, tóm lại cũng không có kết quả gì."
Có thể do tâm trạng tốt, có thể có người nhắc đến Cố Đồng, lúc này cũng không để ý lời của Tiểu Giản, thậm chí còn trò chuyện với cô ấy vài câu, thời gian còn lại có thể cùng cô ấy nói chuyện.
Cố Đồng người này đáng ghét thế nào, lại dễ thương đến nhường nào.
Cô ấy thở dài, có chút lưỡng lự nói: "Ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ nhỡ nhé, hai người cãi nhau chia tay, nhất định phải đến tìm tôi, em họ tôi quả thật rất hợp với bà."
Tôi bật cười: "Sẽ không có chuyện đó đâu."
Cô ấy nhún vai biểu thị sự bất đắc dĩ, thuận thế đẩy tôi một cái về chỗ ngồi của mình.
Tôi nhìn trái phải một vòng, không ai chú ý đến mình liền lặng lẽ rút điện thoại từ ngăn kéo ra, mở màn hình không có tin nhắn, thế là tôi mở wechat, tôi gửi cho Cố Đồng một tin nhắn kêu em ấy tỉnh giấc.
Mãi đến sau bữa cơm trưa, em ấy mới trả lời tôi.
Tin nhắn chỉ hiện lên một chữ đơn giản "ừ."
Không khó để biết rằng em ấy vừa mới tỉnh, đôi mắt còn đang mơ mơ màng màng, cũng có thể âm thanh trong miệng em ấy cũng giống như trên tin nhắn, đồng loạt phát ra tiếng "ừ."
Nó khiến tôi cong lên khóe miệng, cầm điện thoại đi ra hành lang không có người, gọi điện thoại cho em ấy.
Quả nhiên giống như tôi đoán, em ấy vẫn còn đang trên giường.
"Dậy rồi à?" Tôi nói với em ấy.
Em ấy ừ hai tiếng, sau đó không nói gì nữa.
"Cố Đồng." Tôi gọi tên em ấy, đầu dây bên kia vẫn không động tĩnh, tôi lớn giọng gọi: "Cố Đồng."
Em ấy vẫn như cũ phát ra tiếng ừ từ khoang mũi, sau đó nói: "Biết rồi."
Âm thanh của em ấy có bao nhiêu chậm chạp, có bao nhiêu lười nhác.
Tôi nói: "Dậy thì ăn gì đó rồi muốn ngủ thì ngủ tiếp."
Đầu bên kia phát ra tiếng sột soạt một lát, rồi mở loa ngoài, tôi nghe thấy tiếng em ấy từ xa truyền tới: "Không ngủ nữa, chị ăn chưa?"
Tôi ừ một tiếng: "Mới ăn trưa xong."
Em ấy không tiếp tục nói chuyện, một lúc sau, trong điện thoại truyền đến tiếng em ấy đánh răng, thỉnh thoảnh còn tiếng ngân nga, trong lúc ấy, tôi quay lại bàn làm việc lấy tai nghe, rồi lại quay lại hành lang, cơn gió giữa hè thổi qua cửa sổ có chút khô, có chút ấm.
Thời đại học, chúng tôi cũng từng như vậy, cứ để điện thoại như thế mà chẳng nói gì, khi chúng tôi ở xa nhau, tất cả mọi thứ mới mẻ xung quanh đều rất xa lạ, lúc ấy không biết là tâm trạng đang vui hay buồn, cũng chỉ có em ấy trò chuyện cùng tôi.
Lên lớp, tan học, trên tay lúc nào cũng không rời tai nghe, đến nỗi bạn học còn cho rằng tôi rất thích nghe nhạc.
Sau đó cuộc sống của cả hai trở nên phong phú hơn, những cuộc gọi điện cũng dần ít đi, ít đến đáng thương, rồi sau đó cũng biến mất.
Thời gian nghỉ trưa sắp hết, tôi liền nói phải ngắt điện thoại, trước đó em ấy còn nói với tôi, sắp xếp lịch trống vào buổi tối, em ấy sẽ đưa tôi đi gặp một người.
Từ sau cuộc hội họp cùng bạn bè em ấy lần trước, tôi luôn cố gắng tránh gặp bạn bè của em ấy, dường như em ấy cảm nhận được sự do dự của tôi.
"Là đồng nghiệp trong công ty, coi như là cấp trên, từ lúc vào công ty đến giờ được chị ấy nâng đỡ rất nhiều." Em ấy cố gắng thuyết phục tôi: "Vé mời lần trước là chị ấy lấy giúp, chị ấy bảo muốn gặp chị."
Tôi nghĩ nghĩ nói: "Được."
Tâm trạng em ấy vui vẻ: "Yên tâm đi, có em ở đó, không phải ngại."
Ngại hay không ngại tôi cũng không thể chắc chắn, nhưng trong hoàn cảnh đó, tôi nghĩ, mình cứ giữ im lặng cúi đầu ăn mới là biện pháp đúng đắn.
Cất điện thoại rời khỏi hành lang, vừa đến cửa văn phòng, đột nghiên nghe thấy âm thanh tin nhắn trên wechat vang lên.
Tiềm thức tôi cho rằng đó là Cố Đồng, nhưng vừa mở ra thì phát hiện đó là lời mời kết bạn.
Vừa mở cửa vừa mở wechat, người gửi lời mời kết bạn khiến tôi khựng lại.
Là Ngô Xuyến.
Tôi do dự một lúc, ấn vào mục đồng ý.
Buổi tối sau khi tan làm, đường hơi tắc, đến được nhà hàng đã muộn, xuống xe tôi liền vội vội vàng vàng bước vào, được nhân viên phục vụ giúp đỡ, tôi nhanh chóng tìm được chỗ ngồi.
Nhìn hai người họ chắc đã đợi rất lâu, tôi ngại ngùng gật đầu, tôi thấy sự kinh ngạc trong giây lát từ đồng nghiệp của Cố Đồng.
"Bên đây." Cố Đồng vẫy tay gọi tôi qua đó, đồng thời giới thiệu tôi: "Đây là giám đốc bộ phận công ty em, gọi chị Triệu là được."
Tôi cười lễ phép: "Chị Triệu."
Cố Đồng nhìn sang chị Triệu, không chút xấu hổ giới thiệu: "Đây là bạn gái em, Cố Ninh."
Chị Triệu nhướng mày, nhìn chúng tôi khẽ cười: "Đều họ Cố à?"
Cố Đồng ấn chuông gọi phục vụ bàn, giải thích đơn giản: "Trùng hợp là hai ông bố đều họ Cố thôi."
Chị Triệu xoa cằm, bộ dạng tò mò nhìn Cố Đồng: "Nếu tôi không nhầm, giữa hai người nhất định có cả một câu chuyện dài."
Tôi cúi đầu cười.
Chỉ nói về giới tính thôi, cũng đủ thành một câu chuyện dài rồi.
Người phục vụ đến ghi món làm gián đoạn câu chuyện của chúng tôi, Cố Đồng cũng nói tôi cứ thoải mái, nói chị Triệu là giám đốc rất thân thiện gần gũi.
Lúc này tôi mới cảm nhận được.
Ai cũng nói, trong thâm tâm phụ nữ luôn tồn tại một linh hồn hóng hớt, chị Triệu cũng