Chương 44: Ưng Thù
Dạo gần đây Cố Đồng bận đến mức khiến tôi thấy mình bơ vơ, thời gian của tôi và em ấy hoàn toàn trái ngược nhau, lúc tôi đi ngủ em ấy vẫn đang làm việc, lúc tôi tỉnh dậy em ấy còn đang ngủ.
Thời gian ở cạnh nhau cũng chỉ có mấy mươi phút ban tối giống như được ban ân điển, chính là chờ đến thời gian giải lao của em ấy, tôi cùng em ấy nói ít chuyện phiếm, cùng xem ti vi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngoảnh mặt đã đến tháng Bảy, tôi về nước cũng đã được nửa năm, thời tiết càng ngày càng nóng, con người cũng càng ngày càng lười, giờ nghỉ trưa ở công ty dường như không đủ, cứ mỗi khi có cuộc họp tháng vào buổi trưa, mọi người ai nấy tinh thần đều uể oải.
Tiểu Giản ngồi cạnh tôi, ngáp lên ngáp xuống, ánh mắt nhìn màn hình máy tính, tâm trí đã phiêu lãng đi đâu, nhưng ngược lại, tay vẫn đang tích cực viết lên sổ tay.
Tôi tò mò nhìn sang, quả nhiên trên quyển sổ tay thấy cô ấy đang vẽ con lợn, các bộ phận từ đầu thân đến đuôi đều đầy đủ, trên chân con lợn còn có cọng lông dài ngắn khác nhau.
Tôi không nhịn được cười thành tiếng, cô ấy nhìn tôi như vậy, ngại ngùng cười cười với tôi, viết lên sổ tay: "Nhàm chán quá đi."
Tôi ngẩng đầu nhìn quản lí, lật sang một trang giấy trắng viết: "Ừ."
Cô ấy chậm rãi nhích gần tôi, đẩy cuốn nhật kí sang chỗ tôi, mặt vẫn nghiêm túc, viết: "Chúng ta nói chuyện đi."
Tôi viết đáp lại: "Được."
Cô ấy: "Bà với nhà bà thế nào rồi?"
Tôi: "Vẫn nhớ chuyện này à?"
Cô ấy: "*Mặt cười* Không, chỉ quan tâm bà thôi."
Tôi: "Chúng tôi vẫn tốt."
Cô ấy: "Có tính kết hôn chưa? Khi nào cưới?"
Kết hôn.
Tôi nhìn hai chữ trên cuốn sổ của cô ấy rất lâu, dường như điều đó rất khó thực hiện, nhưng dường như cũng không phải không thể.
Tôi: "Tìm thời gian để bàn bạc đã."
Cô ấy: "Cũng đúng, hai người mới bên nhau, không vội."
Cô ấy tiếp tục viết: "Nhưng làm người qua đường, tôi khuyên bà, trước khi cưới, tài sản, nhà ở, quan hệ với bố mẹ chồng phải xử lí gọn gẽ, đừng vội vội vàng vàng mà kết hôn."
Tôi ngẩn người.
Tôi: "Sẽ giải quyết hết."
Cô ấy: "Ừ, không nói chuyện này nữa, nhọc lòng. Ban nãy trên đường đi họp, tôi thấy một vị khách cứ nhìn chằm chằm bà, hai người quen nhau à?"
Tôi nghi hoặc: "Khách nào?"
Cô ấy gõ nhẹ đầu bút lên miệng hai tiếng: "Gặp lúc ra khỏi thang máy, cô ấy quay đầu nhìn bà mấy lần, tôi cứ nghĩ hai người quen nhau đấy."
Chữ "đấy" của cô ấy chưa kịp viết, giám đốc đột nhiên hô to: "Cuộc họp kết thúc."
Tiểu Giản là người phản ứng đầu tiên, bốp một tiếng vứt bút vào giữa cuốn sổ tay, chống lấy eo.
Chúng tôi hòa theo dòng người ra ngoài, không tiếp tục chủ đề ban nãy, nhưng Tiểu Giản lại nhắc tới vấn đề quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cả đường không ngừng than trách với tôi, cô ấy mới sinh con, bà ngoại đến nhà trông cháu, hai bên lại xảy ra mẫu thuẫn.
Lúc cô ấy nói chuyện còn có mấy người đồng nghiệp vây quanh, đồng cảnh ngộ chêm vào mấy câu, còn có vài tiếng cảm thán từ những người chưa kết hôn, đùa giỡn nói sợ kết hôn.
Mỗi ngày đều gặp những người khác nhau, mỗi người lại có một câu chuyện vô cùng đặc sắc, nhưng cuộc sống vẫn cứ trôi, sẽ không vì lời ca thán mà trở nên tốt hơn.
Dường như tôi cảm thấy tình trạng của mình may mắn hơn đôi phần so với họ, tôi và Cố Đồng không vướng bận bố mẹ chồng hay con cái, cũng không phải bận tâm đến sính lễ cưới hỏi.
Cố Đồng sống rất tùy ý, chuyện gì cũng ngẫu hứng, không quá câu nệ tiểu tiết, chuyện quan trọng đa phần đều nghe tôi, cũng yên tâm để tôi làm, cho dù có thế nào, em ấy cũng không có ý kiến gì.
Tôi cũng nhớ rõ, nhưng có lẽ những lần cãi vã lẫn mâu thuẫn trước đây của chúng tôi, đều xuất phát từ điểm này.
Không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Thời gian họp khá dài, nên mọi người tuy chậm chạp làm việc nhưng rất nhanh đã đến giờ tan ca, một buổi chiều, dường như không có việc gì để làm.
Tiểu Giản nhanh chóng quẹt thẻ tan ca, tôi nhìn bóng lưng cô ấy không khỏi cảm thán.
Thu dọn đồ đạc, tắt máy tính, quẹt thẻ tan làm, vừa bước đến trước cửa công ty, tạm biệt mấy người đồng nghiệp, cả một hành lang dài đều là các đồng nghiệp cắp cặp ra về, những tiếng ồn ào cả mùi nước hoa của nhân viên nữ hoà trộn vào nhau.
Chúng tôi cùng nhau đi về phía thang máy, nhưng trên đường đi, tôi lại gặp một người.
Tôi nhìn thấy chị ấy từ phía xa, mấy năm không gặp, vẫn là dáng vẻ năm xưa, tóc không để dài, vẫn là phong cách ăn mặc năm ấy.
Ưng Thù.
Tôi nghĩ, Tiểu Giản có nhắc tới vị khách luôn nhìn tôi, có lẽ là chị ấy.
Chị ấy đứng trước bảng giới thiệu ban ngành, ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát, nhưng không bị người qua người lại làm phiền.
Khoảng cách chỉ có mấy mét, nên chào hỏi hay không đây, cuối cùng tôi chọn vế sau, nhẹ nhàng cất bước đi thẳng.
Vốn muốn lặng lẽ đi qua, đáng tiếc hiện thực không như ý người, đi quá nhanh nên bị đồng nghiệp phía trước cản lại, đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là, chị ấy lại nhìn qua bên này, giống như đang nhìn tôi, sau đó đột nhiên lùi lại, vô cùng khéo léo chặn tôi lại.
Chị ấy quay đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn chị ấy.
"Lâu rồi không gặp Cố Ninh." Chị ấy nói.
Tôi cũng cười lễ phép: "Thật trùng hợp."
Chị ấy cười nhạt lắc đầu: "Tôi cố ý ở đây đợi em."
Tôi gọi điện thoại cho Cố Đồng, nói tối nay hẹn bạn, em ấy nghe điện thoại nhưng hình như vẫn đang ngủ, không hỏi nhiều, ừ mấy tiếng rồi cúp máy."
Tôi cùng Ưng Thù đến một cửa hàng Trung Quốc, nửa tiếng trước, chị ấy mời tôi đi ăn, tôi không từ chối.
Nhìn Ưng Thù rất bận rộn, không biết là công việc hay bạn bè, chị ấy ngồi đối diện tôi, luôn cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại, không hề ngẩng đầu.
Người phục vụ bưng lên đĩa thức ăn đầu tiên, đột nhiên tôi nghĩ tới người vẫn đang ngủ ở nhà, không yên tâm, thế là tôi lấy điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài cho em ấy.
Cuối cùng Ưng Thù buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn tôi cười cười xin lỗi: "Ngại quá, công ty có việc."
Tôi gật đầu: "Không sao."
Chị ấy múc một bát canh, tiện tay múc cho tôi một bát, đặt trước mặt tôi, hỏi: "Gần đây thế nào rồi, sao lại muốn về nước?"
Tôi vâng một tiếng, uống canh: "Muốn về nên về thôi."
"Thật sao?" Chị ấy phát ra một âm thanh không rõ có ý gì: "Tôi nhớ lúc đầu em nói sẽ không về nước mà."
Tôi sững người.
Chắc quả thật gần đây trí nhớ