Chương 50: Biết chuyện
Sô-pha vốn đã mềm, bị em ấy đè xuống, khiến cả người tôi vùi trên ấy, em ấy không nói, chỉ hôn tôi, chậm rãi hôn tôi.
Em ấy bận rộn nhiều ngày như thế, chúng tôi cũng rất đói khát, cảnh tượng trở nên vô cùng ám muội.
Hai chân em ấy cong lên, một chân đặt bên mép sô-pha, một chân đặt giữa hai chân tôi, quần áo của tôi đã xộc xệch không ra hình, đúng lúc em ấy ngẩng đầu lên khỏi ngực tôi, chúng tôi nghe thấy một tiếng "cạch".
Âm thanh phát ra từ gầm sô-pha, hai chúng tôi dừng động tác, sau đó mặt đối mặt, cười thành tiếng.
Tôi lấy tay đang đặt bên trong áo em ấy ra, em ấy cũng đặt chân xuống đất, từ từ đứng dậy.
"Quá yếu ớt rồi." Em ấy trách cứ một câu.
Tôi cũng đứng lên khỏi sô-pha, đang chuẩn bị chỉnh trang lại quần áo, Cố Đồng đột nhiên nắm lấy tay tôi, đẩy tôi lên trên giường.
"Kéo gì chứ." Sắc mặt em ấy vô cùng lưu manh nhìn tôi: "Tiếp tục."
Tôi cười cười, dùng chân giữ lấy eo em ấy.
Chúng tôi bắt đầu cởi bỏ quần áo, chút sự cố ban nãy dường như chưa từng xảy ra, căn phòng lúc đầu có chút lạnh do mở điều hòa nhiệt độ thấp, bây giờ lại hoàn toàn không cảm thấy gì.
Chỉ cảm thấy nóng, tay em ấy nóng, môi em ấy cũng nóng.
Chúng tôi lăn lộn hai vòng trên giường, cơm tối còn chưa ăn, cũng thấy đói.
Cố Đồng lười nhác không muốn động đậy, tắm rửa xong, khăn tắm vẫn quấn đầu nằm trên sô-pha không nhúc nhích, tôi từ phòng ngủ đi ra, nhìn em ấy như thế chỉ biết thở dài, nghe em ấy khẽ nói: "Đợi em già, đợi em chết, em muốn đem chiếc đèn kia bồi táng*."
(*bồi táng: chôn cùng)
Tôi lau tóc, cười thành tiếng, bước đến ngồi cạnh em ấy: "Ngấy thế."
Em ấy cười ha ha, nhích lại nằm lên đùi tôi, khăn trên đầu bởi thế mà tuột ra, những lọn tóc ướt cũng từ từ rơi xuống.
Em ấy mở to mắt nhìn tôi, cười nói: "Chính là muốn biểu đạt một chút tình yêu của em."
Em ấy nắm lấy tay tôi: "Là tình yêu em dành cho chị, không phải sự yêu thích cái đèn kia."
Tôi lắc đầu bật cười, nhéo mặt em ấy: "Ngấy chết mất."
Đồng hồ sinh học của em ấy vẫn chưa điều chỉnh lại, chúng tôi ăn tối, tắm rửa xong đã gần 12 giờ, Cố Đồng đang đắp mặt nạ, nằm cạnh tôi.
Cơn buồn ngủ ấp đến, tôi mở nửa con mắt nhìn em ấy, nhỏ tiếng nói: "Đừng ồn nữa, ngày mai tôi còn phải đi làm."
Em ấy cười he he, kéo tôi nằm xuống, ôm lấy eo tôi nói: "Em kể truyện cho chị nhé."
Tôi không suy nghĩ: "Không muốn."
Em ấy cười hô hô: "Truyện cá sấu tìm mẹ lần trước..."
Tôi quay đầu, bịt miệng em ấy lại: "Đừng ồn nữa."
Nói xong câu này, dường như tôi nghe thấy em ấy ừ một tiếng dường như lại không phải, tôi đã buồn ngủ tới không tỉnh táo nữa, không biết sau đó em ấy có kể truyện hay không, nhưng con cá sấu nước ngoài này thật sự vô duyên với tôi, cuối cùng cũng không biết nó tìm thấy mẹ bằng cách nào.
Hôm sau tỉnh lại, tay chân Cố Đồng không chút khách khí đè lên người tôi, tôi khẽ khàng rời khỏi vòng tay em ấy, em ấy cũng không tỉnh lại.
Con lợn Cố.
Tắm rửa xong, tôi khẽ hôn một cái lên môi em ấy rồi đi làm.
Không biết hôm qua lấy đâu ra cho tôi một tờ bệnh án, buổi trưa, giám đốc rất vui vẻ phê chuẩn cho tôi nghỉ phép, còn dặn dò tôi phải nghỉ ngơi cho tốt, nói người nhà anh ấy cũng mắc bệnh tương tự, còn an ủi tôi không phải bệnh nan y, phẫu thuật xong chú ý bồ bổ thân thể là được.
Tôi vốn chỉ định xin bảy ngày phép, nhưng nghe được những lời động viên ấy, bèn đổi thành 10 ngày, thuận tiện xin nghỉ phép từ chiều nay luôn.
Lúc về đến nhà, Cố Đồng có chút kinh ngạc, tôi nói về chuyện nghỉ phép với Cố Đồng, thế là em ấy cười nhạo giám đốc mấy câu.
Tôi nhìn gà rán trên bàn hỏi: "Mấy ngày nay ở nhà đều ăn cái này à?"
Em ấy ừ một tiếng, ngại ngùng cười cười.
Tôi thở dài một hơi, ngồi cạnh em ấy, đang định giáo huấn em ấy mấy câu, đột nhiên điện thoại vang lên, là điện thoại của bố tôi.
Tôi và Cố Đồng nhìn nhau, nuốt nướt bọt, tiếng chuông cũng như sắp ngừng lại mới không đành lòng nhấc máy.
"Bố." Tôi mở miệng nói.
Bố không có khách khí với tôi như trước, cũng không nói với tôi đôi ba câu quan tâm, mà lại dùng giọng điệu như người dưng nước lã nói với tôi: "Bây giờ về nhà ngay lập tức."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi nhìn điện thoại ngẩn người rất lâu, mãi đến khi màn hình tối lại, tôi mới kịp lấy lại tinh thần.
Bởi mở loa ngoài, Cố Đồng cũng nghe thấy cuộc đối thoại ban nãy, tôi quay đầu nhìn em ấy, em ấy cả mặt hoài nghi nhìn tôi.
"Không phải là..." Lời vừa nói, tôi phát hiện ra giọng nói tôi có bao nhiêu run rẩy, tôi ho ho, điều chỉnh âm thanh, nói: "Không phải là bố tôi..."
Mới nói đến đây, điện thoại lại lần nữa vang lên.
Là một dãy số xa lạ, lần này, tôi nhanh chóng bắt máy, đồng thời mở loa ngoài.
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, một giây sau, một giọng khe khẽ "Alo" truyền tới.
"Là Cố Ninh phải không? Là dì đây."
Tôi sững người, đáp: "Dì, sao vậy ạ?"
Dường như dì đang trốn ở một nơi nào đó, âm thành vừa nhỏ vừa có tạp âm, tôi đem điện thoại đặt sát vào bên tai mới nghe được dì đang nói gì.
Mà những lời của dì, thật sự khiến tôi sợ hãi đến mức đánh rơi cả điện thoại trên tay.
"Bố con biết chuyện của con và Cố Đồng rồi, dì nói trước với con để con chuẩn bị tâm lí."
Câu nói ấy như phát ra bằng hơi thở, nhưng lại khiến tôi lạc giữa sơn cốc, giọng nói của dì không ngừng chạy quanh tâm trí tôi.
Bố con biết chuyện của con và Cố Đồng rồi.
Tôi không biết dì ngắt điện thoại lúc nào, chỉ cảm nhận được Cố Đồng đang nắm lấy tay tôi thật chặt.
Tôi có chút hoảng sợ nhìn em ấy, tâm tình vốn tràn đầy yêu thương vui vẻ lúc trước đã biến mất không tăm hơi, chỉ còn lại sự sợ hãi, nỗi sợ không có bến bờ.
Tôi giả vờ trấn định đứng lên, giương lên một nụ cười khó nhọc, nói với Cố Đồng: "Tôi về nhà một chuyến."
Em ấy mím môi: "Có cần em..."
Tôi ngắt lời em ấy: "Không cần, tự tôi đi, em ở nhà đợi tôi."
Nói xong, tôi buông đôi bàn tay em ấy ra rồi rời đi.
Cả một đường về nhà tôi vô cùng hoang mang, ngồi trên tắc-xi, bắt đầu nghĩ này nghĩ nọ, giống như cảnh tượng ba năm trước lại lặp lại một lần nữa, tuy lần này không giống trước, không có bất kì sự chuẩn bị nào, nhưng dường như cũng không có gì khác biệt.
Biết