Thẩm Chấn Thiên đứng ngoài cửa, nhìn thấy Phong Trác Luân và Dung Tư Hàm ở bên trong, khuôn mặt như băng đá của anh ta không hề cho thêm biểu cảm.
Thẩm Hạnh đứng bên cạnh anh ta đương nhiên không bình tĩnh như vậy, ánh mắt Thẩm Ultraman dừng trên khuôn mặt hào hoa phong nhã của Phong Trác Luân suốt một phút đồng hồ, sau đó nghiêng đầu tỏ vẻ tiếc nuối nhìn ông anh của mình.
Lúc này Đường Thốc nơm nớp lo sợ từ đằng sau Thẩm Hạnh bước ra, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc lóc với Dung Tư Hàm: “…Hàm Bảo, anh Thiên và A Hạnh muốn đến xem tình hình của cô thế nào, tôi liền dẫn bọn họ đến đây, cô…có tiện không?”
Vừa dứt lời, Đường ngốc nghếch rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Tiện gì chứ? Phong Trác Luân bộ dạng thế kia đứng bên cạnh cô, hai người không phải vừa mới đánh nhau một trận thì chính là vừa lăn lộn trên giường xong, có thể tiện không chứ?!
“Vào đi.” Người mở lời lại là Phong Trác Luân, anh lộ ra biểu cảm cười như không cười, thảnh thơi nghiêng người, giống như ông chủ nhà mở cửa rộng ra, rồi xoay người đi vào trong.
Thẩm Chấn Thiên đứng tại chỗ, mặt mày càng lạnh lùng hơn.
Dung Tư Hàm hơi xấu hổ, cô xoay người đến tủ dép lấy dép ra cho bọn họ, rồi dẫn người vào phòng khách.
Đường Thốc rón ra rón rén đi vào cuối cùng, lúc đi ngang qua phòng bếp đôi mắt vô tình nhìn thoáng qua, trông thấy Phong Trác Luân cầm ly đang dựa trên cánh cửa.
“Hôm nay cậu mặc quần lót tứ giác hay là tam giác nhỉ, có thích hợp triển lãm ra ngoài một vòng không?” Phong Trác Luân nhìn anh ta nói chầm chậm, “À…Tôi nhớ ra rồi, lần trước cậu nói với tôi cậu đặc biệt làm một chiếc quần lót hình nhóc Maruko, bây giờ đang mặc trên người sao.”
“Hoa Luân…Anh Luân…Luân gia…” Đường Thốc khóc không ra nước mắt, ngồi xổm xuống ôm đùi anh, “Xin anh hãy thương xót, anh cũng thấy tình huống trước sau có địch của tôi, Ultraman dùng nhóc Maruko của tôi ép tôi nói ra địa chỉ nhà của Hàm Bảo cho cô ấy biết! Vả lại anh vợ của tôi cũng rất đáng sợ!”
“Thế cậu không sợ tôi ư?” Anh chậm rãi nói, “Tôi vẫn là người phát tiền cho cậu đấy.”
“Sao anh biết tôi không sợ?!” Ánh mắt Đường Thốc rưng rưng, khẩn thiết cầu xin, “Người ta nói khoảng cách sinh ra tình đẹp, tình địch thúc đẩy tình yêu, tôi đưa anh vợ qua đây cho anh, chính là vì đưa Hàm Bảo lên giường anh đấy, anh có hiểu được nỗi khổ tâm của tôi không hả!”
“Hiểu.” Lúc này Phong Trác Luân nhìn sofa trong phòng khách, điệu bộ tao nhã cười với anh ta, “Tiền lương tháng sau giảm phân nửa, nội trong hai mươi phút đưa người đi ngay, tôi chuẩn bị lên giường nhờ lời tốt lành của cậu đấy.”
Đường ngốc nghếch miệng sùi bọt mép.
…
Thẩm Chấn Thiên vốn ít nói, chỉ có Đường Thốc và Thẩm Hạnh ngồi bên cạnh là trò chuyện sôi nổi, Dung Tư Hàm lắng nghe hai người này nói chuyện, trong khóe mắt lại nhìn người nào đó đang cầm ly tựa vào mép bàn ăn.
Trong lòng cô hỗn loạn, trò chuyện có mấy câu chẳng ăn khớp, trong lòng Đường Thốc nhớ nhung tiền lương nửa tháng của mình, lúc này anh ta nhướn mày dùng giọng điệu như phát thanh viên trên truyền hình: “Hàm Bảo, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé, muốn làm nên nghiệp lớn, khí lực càng phải cao*, nhân dân Hồng Kông chờ cô trở về!”
(*) cảm ơn em Mốc đã dịch hộ câu này.Thẩm Hạnh không chút do dự đạp anh ta một cú, xua tay với Dung Tư Hàm mặt đầy vạch đen: “Anh ta lại mắc bệnh ngốc rồi, hôm nay không mang thuốc theo.”
Đường Thốc bị đá nằm bò trên sofa, đứng dậy không nổi.
“Chúng tôi đi trước.” Lúc này Thẩm Chấn Thiên đột ngột đứng dậy, cúi đầu nhìn Dung Tư Hàm nói, “Công việc của em tại Sở Tư Pháp đã có người tạm thời tiếp nhận, khi nào em cảm thấy khỏe lại có thể làm việc bình thường thì báo cho tôi biết.”
Dù sao ở bên ngoài anh ta cũng là cấp trên của cô, cô gật đầu lập tức đứng lên nói với anh ta: “Cám ơn anh.”
Giọng điệu bất giác mang theo chút trang trọng, bầu không khí lập tức ngưng đọng.
Thẩm Hạnh túm lấy Đường Thốc ở đằng sau rồi nói mấy câu cuối cùng với Dung Tư Hàm, Thẩm Chấn Thiên đi tới huyền quan trước, ai ngờ khi đi qua bàn ăn Phong Trác Luân đột nhiên lên tiếng.
“Cám ơn anh đã quan tâm đến cô ấy.” Anh dùng tiếng Quảng Đông chính gốc, lưu loát trôi chảy, âm cuối mang theo vẻ lười nhác thường ngày của anh, “Phương thức quan tâm cấp dưới của cấp trên tại Sở Tư Pháp thật khiến cho người khác cảm thấy thân thiết, đến nhà thăm hỏi, tình sâu ý nặng.”
Đường Thốc thính tai, từ phía sau nghe được lời nói của Phong Trác Luân anh ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Thẩm Chấn Thiên nhìn Phong Trác Luân với vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, cuối cùng anh ta lịch sự gật đầu với anh, không nói thêm gì nữa rồi bước ra ngoài.
…
Đám người Thẩm Chấn Thiên đi rồi, Dung Tư Hàm cầm một chồng tài liệu vụ án và tai nghe, iPad, ngồi trên ghế nằm tại ban công.
Đã vào cuối tháng chín, nắng chiều ấm áp dào dạt chiếu rọi lên người, trong gió nhẹ còn mang theo cảm giác mát lạnh, âm nhạc thư giãn, cô cầm tài liệu đọc được hai hàng thì cảm thấy bình tĩnh rất nhiều, không còn bồn chồn như hai ngày trước.
Căn hộ thật im lặng, đọc một lúc cô nheo mắt lại nhìn ra sau, ánh mắt vừa nhìn qua thì cảm thấy có điều bất ổn.
“Anh…”
Thừa dịp cô ở ban công, Phong Trác Luân vênh váo vọt vào phòng tắm tắm rửa, cởi ra tất cả quần áo, hiện tại trên người anh chỉ dùng khăn tắm của cô, khó khăn lắm mới bao quanh bộ phận quan trọng, mái tóc ướt sững vẫn còn nhỏ nước, anh cứ thế cười như không cười mà nhìn cô.
“Anh mặc quần áo vào đi!” Cô thật sự không còn cách nào chịu đựng nữa, cô đặt tài liệu xuống rồi đứng lên, hơi nghiêng khuôn mặt đỏ ửng không thèm nhìn thẳng anh, gân xanh trên trán giật giật.
“Quần áo ném vào thùng rồi.” Giọng điệu lười nhác của anh lại vô cùng nghiêm túc, “Anh cứ thế này trèo lên ban công nhà em, bác gái hàng xóm sát vách của em hồi nãy thèm muốn cơ ngực của anh, anh coi như đền đáp cho bà ấy chút lợi lộc.”
Dung Tư Hàm trầm lặng hai giây, sau đó cô xoay người vươn tay ra mở cửa sổ ban công, làm tư thế xin cứ tự nhiên.
Phong Trác Luân là ai chứ, anh không lo gì mà nhướn lông mày, thật sự chống cánh tay, chuẩn bị từ ban công của cô trèo sang bên cạnh.
Đồ con rùa rụt cổ không biết xấu hổ…
Trong lòng cô hung hăng mắng một trận, nín thở hai giây, cô đen mặt kéo cánh tay anh ngăn cản động tác của anh, rồi nhìn anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh là đồ cuồng bại lộ hay là gì hả, bọc khăn tắm lại đàng hoàng đi!”
Trong lúc nói chuyện cô ngẩng đầu nhìn tỉ mỉ, phát hiện biểu cảm bây giờ của người này thật sự chỉ có thể dùng “phơi phới” để hình dung.
“Em vẫn không đành lòng để người ta nhìn anh trần truồng.” Phong Trác Luân cúi đầu nhìn cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, “Em cũng không muốn để anh đi.”
Vừa hèn hạ lại còn ra vẻ hưng phấn đạt được ý đồ.
Bình thường đa số thời điểm cái miệng của anh đều ti tiện, nụ cười nhạt nhẽo không thể phân biệt thật giả, nhưng cười tươi rói như bây giờ, đặc biệt dào dạt ý xuân…lại mẹ nó rất đẹp trai.
Ánh mắt Dung Tư Hàm lấp lóe vài giây, thừa dịp anh còn chưa phản ứng lại, cô đột nhiên giơ tay kéo xuống khăn tắm bao quanh người anh, rồi xoay người đi ra ban công.
“Em phải chịu trách nhiệm với anh đó.” Cô thở ra một hơi, mà người
bị trần truồng lại chẳng thấy hoang mang chút nào, giọng điệu biếng nhác khoe khoang của anh vang lên ở đằng sau.
…
Đến cuối cùng người chịu trách nhiệm vẫn là Phong Trác Luân.
Tiến trình ban đầu của anh hoàn toàn dựa vào tính toán của mình, khi anh muốn nhận đồ án thiết kế thì liền thiết kế, anh muốn nghỉ ngơi bao lâu cũng không có chút ảnh hưởng.
Dung Tư Hàm không đuổi anh đi, anh đương nhiên cũng tự đắc, dùng thuộc hạ của Doãn Bích Giới giúp mua sắm nguyên liệu nấu ăn, mấy ngày nay ba bữa cơm trong nhà đều do anh tự làm, cũng không bước ra cửa nửa bước, hoàn toàn coi như nhà của mình.
Lúc ăn cơm hai người không nói chuyện nhiều lắm, cô cúi đầu ăn cơm trong lòng vẫn hơi loạn, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về anh.
“Sướng không.” Lúc này Phong Trác Luân múc bát canh cho cô, biếng nhác đùa giỡn, “Vừa dùng sức lực của anh còn dùng cả sắc đẹp của anh, em tự nấu khao anh một bữa, hửm?”
Cô lập tức đảo mắt khinh thường, hậm hực cầm lấy bát canh trong tay anh, nói “Nằm mơ!”
Sau bữa chiều cô ở ban công phơi quần áo, hình như nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở huyền quan, loáng thoáng như là Đường Thốc, chờ đến lúc đi ra nhìn thì chỉ còn một mình Phong Trác Luân dựa vào tường nhìn thứ gì đó trong tay.
“Vừa nãy có ai tới sao?” Cô hỏi anh.
“Đường ngốc nghếch.” Lúc này anh ngẩng đầu, vẫy tay ý bảo cô đi qua, “Mang đồ tới.”
Biểu cảm của anh chưa bao giờ đứng đắn, cô do dự một tí, nhưng vì hiếu kỳ vẫn đi qua.
Phong Trác Luân đưa vật trong tay cho cô, rồi khoanh tay nhìn cô.
Dung Tư Hàm cúi đầu nhìn, suýt nữa là ngạt thở.
Hai chiếc quần lót tình nhân. Một chiếc là kiểu nữ, in hình nhóc Maruko; chiếc còn lại là kiểu nam, in hình bạn học Hanawa.
(*) Maruko và Hanawa đều là nhân vật nằm trong bộ truyện “Nhóc Maruko”, Hoa Luân có nghĩa là Hanawa trong tiếng Nhật.“Anh ta đem thứ này tới làm gì?” Giọng nói của cô cứng nhắc.
Anh nhìn sắc mặt hơi bực bội của cô, nhướn mày: “Em thích chiếc nào?”
“Cái này.” Cô im lặng hai giây, bình tĩnh nói ra chiếc quần lót kiểu nam.
“Được, dù sao cái đó em mặc vào cũng bị anh cởi ra thôi, em cầm nó đi.” Anh không để ý chút nào, đột ngột kéo cô vào trong lòng.
“Em suy nghĩ xong chưa?” Anh ôm lấy cô như là bế đứa con nít đi đến ban công.
Cô biết anh đang nói gì, nhưng không biết trả lời ra sao.
“Hàm Hàm.” Lúc này Phong Trác Luân buông cô ra, cúi đầu nhìn cô nói, “Chúng ta thật sự ở bên nhau, làm bạn trai bạn gái danh chính ngôn thuận, em đã nghĩ xong chưa?”
Dung Tư Hàm cụp mắt xuống, giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra vui buồn: “Nếu em nói không.”
“Thế thì anh đi ngay bây giờ, sẽ không tới tìm em nữa.” Giọng nói của anh có vẻ thờ ơ, nhưng cô nghe được sự nghiêm túc của anh.
Trong lòng cô đấu tranh trăm điều, thật sự không biết nên làm sao cho phải.
“Nếu em nói không được, giữa chúng ta cũng chỉ còn mối quan hệ thật giả lẫn lộn trước kia, nếu em nói được, thế thì bỏ đi tương lai, mọi thứ của hiện tại, anh đều trao cho em, cho dù có thể cho được bao lâu.” Anh hơi khom lưng, vuốt mái tóc cô, “Tuy rằng anh không có khả năng làm chồng như Kha Khinh Đằng, nhưng ít nhất anh có thể để lại cho em một người yêu tốt nhất trong ký ức.”
Anh nói không thiếu phần nào, cô lắng nghe, mũi hơi sụt sùi.
Chỉ có như vậy, bọn họ không biết hiện tại có thể kéo dài bao lâu.
Anh rốt cuộc bằng lòng nghiêm túc duy trì mối tình với cô, không giống như trước đây nữa, có lẽ sau khi trút hết tình cảm vào mỗi mối tình thì chính là tổn thương mạnh mẽ nhất đối với lẫn nhau.
Thật tốt, ít nhất anh thừa nhận động lòng, động tình với cô.
“Không nói lời nào là không phản đối, anh coi như em ngầm chấp nhận.” Lúc này anh xoay cô ra đằng trước, ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên mái tóc cô, hơi thở có chút nặng nề, “…Ngày nào đó chấm dứt, anh sẽ tự tay làm nhẫn kết hôn cho em, nhìn em cưới một người đàn ông tốt đáng để em trao tình cảm suốt đời.”
Bao nhiêu khắc nghiệt một mình anh chịu là được rồi.
Chỉ cần trong lòng em ghi nhớ còn có một người như anh đã từng tồn tại trong cuộc sống của em.
Cho dù hiện tại ngắn ngủi bao nhiêu, chỉ cần em còn nhớ anh có thể cho em tất cả.
Anh không dùng giọng điệu ngạo mạn lại châm biếm của thường ngày.
Mỗi một câu của anh đều là thật tình.
Anh không thể chạy trốn, cô làm sao có thể một mình đi ra?
Hốc mắt Dung Tư Hàm hơi đỏ, cô đưa lưng về phía anh, hồi lâu sau mới khẽ khàng gật đầu.
…
Tắm rửa xong Dung Tư Hàm nhận được điện thoại của Lý Lị từ thành phố S gọi tới, Phong Trác Luân tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc vừa nhìn cô ngồi xếp bằng ở ban công tươi cười nghe điện thoại.
Cô ôn hòa nhẹ giọng nói với đầu dây bên kia, lúc này anh buông khăn xuống, bước chân nhẹ nhàng đi qua, lập tức ôm lấy eo cô từ phía sau.
“Hàm Hàm, hôm nay là trung thu, con có mua bánh trung thu ăn không?” Anh có thể nghe thấy âm thanh vui vẻ của Lý Lị ở đầu dây bên kia, “Lục Lục và Cù Giản gửi qua đây rất nhiều, ba mẹ ăn không hết!”
Từ cái ôm của anh, Dung Tư Hàm cười lắc đầu: “Ngọt quá, con không thích ăn.”
Lý Lị bên kia còn nói vài câu, nhưng cô thì không nói nổi nữa.
Người ở phía sau cô tắm rửa xong toàn thân mát mẻ thơm tho, cánh tay anh càng ôm càng chặt, từ phía sau mà hôn liên tục lên cổ cô, rồi đi thẳng xuống, ám muội mà cực kỳ khiêu khích.
“Hàm Hàm, trong nhà có khách tới, nói chuyện sau nhé.”
Lúc này trong nhà tất nhiên bận rộn, bên cô may mắn được giải phóng, bàn tay nắm chặt di động lập tức thả lỏng.
Anh táo bạo hơn, đẩy cô ra đằng sau ngồi xuống, rồi bồng cô lên đặt trên đùi mình, nở nụ cười quyến rũ: “Ngọt quá à, anh thích ăn.”