Edit: SamĐầu tháng năm năm nay vào hạ.
Sau khi về tới thành phố S thời tiết gần như đều rất tốt, nhiệt độ không khí sau mùa xuân liên tục tăng lên đã dần có ý hạ nối gót.
Dung Tư Hàm ngồi trên sofa lười biếng xem tivi, cô định đứng lên đến phòng bếp làm chút gì ăn.
Sau khi cô mang thai trở về thành phố S, Dung Thành và Lý Lị gần như lâm đại địch, hai vợ chồng vì con gái còn có đứa cháu ngoại trong bụng, quả thực giống như cùng Tôn Ngộ Không đi Tây Thiên thỉnh kinh, bận rộn như lên núi đao xuống biển lửa, mỗi buổi sáng phó trưởng phòng Lý đích thân xuống bếp, nấu xong thức ăn rồi mới đi làm, Dung Thành gần như bỏ bớt xã giao một nửa, sớm tan tầm về nhà pha trà cho con gái uống.
Dung Tư Hàm đang múc cháo từ trong nồi ra thì điện thoại trong phòng khách vang lên, cô chầm chậm buông bát xuống, đi qua bắt máy.
“Hàm Hàm, con có khó chịu ở đâu không?” Lý Lị từ trong văn phòng gọi tới, âm thanh khẩn trương, “Thời tiết nóng, có dấu hiệu choáng váng nào không?”
Dung Tư Hàm cảm thấy buồn cười, cô kiên nhẫn lắc đầu: “Mẹ, đâu có ai như mẹ mỗi ngày vắng mặt vài tiếng còn gọi về năm sáu cú điện thoại, con cũng không phải sinh gấu trúc.”
“Haiz, dù sao cũng là cháu ngoại của mẹ, sao không khẩn trương chứ? Từ nhỏ đến lớn con chưa từng chịu khổ, sinh con là một chuyện rất cực khổ.” Lý Lị nói một tràng thì dừng lại, “Mẹ nói này, đứa bé đã sắp bốn tháng rồi, sao Trác Luân còn chưa trở về? Cậu ấy…”
Lý Lị muốn nói lại thôi, Dung Tư Hàm sao không biết trong lòng bà suy nghĩ gì, cô vội nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ bên Hồng Kông và Pháp còn rất nhiều chuyện phải xử lý, anh ấy không muốn con mang thai cùng anh ấy bôn ba, vả lại cũng sắp xong rồi, đoán chừng hai hôm nữa là về thôi.”
“Mẹ biết, mẹ cũng không phải sợ cậu ấy bỏ lại hai mẹ con con.” Lý Lị thở dài, “Mấu chốt là gia đình, mấy người đồng nghiệp đều hỏi thăm, biết con mang thai rồi ai cũng hỏi khi nào thì tổ chức tiệc cưới, vả lại không phải mẹ thấy con nhớ cậu ấy quá sao.”
“Ai nhớ anh ấy chứ.” Dung Tư Hàm bĩu môi, “Được rồi, con không nói nữa, sau khi ăn xong Bích Giới sẽ tới đón con, hôm nay bọn họ bao một tòa biệt thự ở ngoại ô chơi.”
“Con cẩn thận đấy, trở về sớm nhé.” Lý Lị dặn dò nhiều lần mới cúp máy.
Dung Tư Hàm đặt điện thoại nhà trở về chỗ cũ, cô hít sâu một hơi, đi đến bên cửa sổ rồi mở cửa ra.
Làn gió từ bên ngoài phả vào mặ mát lòng mát dạ, cô nhẹ nhàng vươn tay chống trên mép cửa, tĩnh tâm nhắm mắt lại.
Nhà họ La bị diệt, tài sản ở Hồng Kông và Pháp, chuyện bồi thường này nọ đều liên tục rơi xuống người Phong Trác Luân, anh vốn là người biếng nhác không bó buộc, chẳng có chút bận lòng với gia đình kia, nhưng cuối cùng vẫn phải lựa chọn xử lý mọi chuyện.
Cô biết anh muốn dùng khuôn mặt kiên định dũng cảm, một mình đi đối mặt với cơn ác mộng từng giảm bớt giá trị của anh không đáng một đồng.
Nghĩ đến khuôn mặt của người nào đó, cô thu hồi suy nghĩ, khóe miệng bất giác cong lên.
Lúc xa nhau anh nói sẽ mau chóng trở về, coi như có thể qua cửa ải mang thai ba tháng đầu, ngày hôm qua trong điện thoại anh còn bỉ ổi nói rằng sẽ cho cô tiểu biệt thắng tân hôn.
Chỉ hy vọng mọi việc đều tốt, hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy anh ở trước mặt mình.
**
Cửa chính biệt thự cho thuê chỉ đóng hờ, trong khu vườn trên bãi cỏ có mấy đứa trẻ chơi đùa ồn ào, âm thanh rõ ràng truyền đến trong phòng.
Ngoại trừ hai người thê nô Trần Uyên Sam và Ân Kỷ Hoằng đưa vợ ra ngoài hưởng tuần trăng mật thứ ba, những người anh em khác của Phong Trác Luân đều trình diện đầy đủ.
Trong phòng khách tất cả mọi người vừa chuẩn bị bữa tối vừa trò chuyện hết sức náo nhiệt, lúc này cửa chính kêu kẹt một tiếng, cục trưởng mặt đen Đan Cảnh Xuyên dẫn các bạn nhỏ chơi đùa đổ mồ hôi nhễ nhại đi vào rót nước uống.
“Chú Oa Tử mau thả con xuống, con muốn dì Hàm Hàm ôm!”
Phó Thiên Vấn con gái nhà Phó Chính chẳng hề khách khí véo khuôn mặt tuấn tú của Đan Cảnh Xuyên, cô bé xinh đẹp giống như búp bê quay đầu dùng ánh mắt mong mỏi nhìn Dung Tư Hàm, thật là hết sức đáng yêu.
“Cái con rùa nhỏ Phó Thiên Vấn, tên nhóc a dua con!” Lúc này Cố Linh Nhan bỏ xuống bột mì đang nặn trong tay, chạy mấy bước tới làm ra vẻ lôi kéo cô bé nhỏ trong tay chồng, “Mỗi lần dì ôm con, con đều bĩu môi không thèm! Thế nào, chê dì không đẹp bằng dì Hàm Hàm hả?”
Cô bé Phó Thiên Vấn không nói đến những ưu điểm khác, chỉ nói tới phương diện mặt không biểu cảm nhìn theo hướng gió bẻ lái thì giống y chang người ba Phó Chính của mình, cô bé lập tức không chịu thua Cố Linh Nhan, vội vàng vùng vẫy khỏi người Đan Cảnh Xuyên rồi nhào vào lòng Dung Tư Hàm: “Dì Hàm Hàm đẹp hơn dì Nhan Nhan nhiều, còn chưa bao giờ mắng Vấn Vấn là con rùa nhỏ, con thích dì Hàm Hàm!”
Dung Tư Hàm lắng nghe giọng trẻ con êm ái bên tai, cô vui vẻ đón lấy Phó Thiên Vấn hôn mạnh một cái, ánh mắt cong theo nụ cười: “Vấn Vấn ngoan quá, dì Hàm Hàm có mang quà cho con, lát nữa đưa cho con, được không.”
“Dạ!” Công chúa nhỏ nhà họ Phó vui vẻ, dính sát người cô ê a làm nũng.
“Con nhóc này cái bản lĩnh kia rốt cuộc học từ ai hả?” Cố Linh Nhan day mi tâm, gân xanh nổi trên trán.
Doãn Bích Giới rót nước cho con trai lớn nhà họ Phó và cậu nhóc hiếu động nhà họ Đan, lúc này cô hất cằm về phía Phó Chính đang nghiêm mặt xem vợ gói sủi cảo, giọng cô không cao không thấp nói: “Hổ phụ sinh hổ tử.”
Kha Khinh Đằng đang xử lý văn kiện ở sofa, anh chẳng hề ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm vỗ tay.
“Dung Tư Hàm,” Phó Chính nằm không cũng trúng đạn hồi lâu sau đẩy mắt kính, đứng cạnh bàn ăn đột nhiên cất tiếng, “Nếu con cô là con trai, phải sớm thực hiện giáo dục sinh lý, đừng để cuối cùng trở thành người mắc chứng ghét phụ nữ, mắt nhìn và sinh lý không tương đồng, cưới vợ không cần hiền lương thục đức, nhưng không nên là loại cầm súng coi như đồ chơi, trước khi gần gũi còn đánh một trận.”
Cả căn biệt thự lặng ngắt như tờ, hồi lâu sau Cố Linh Nhan có hành động trước nhào vào lòng Đan Cảnh Xuyên, cười đến mức âm thanh phát run, Thiệu Tây Bội lấy tay đẩy chồng, nhưng cũng không giấu được nụ cười.
Vợ chồng Smith bị Phó cặn bã hung hăng cho hai nhát, khuôn mặt cả hai đều đen thui, Dung Tư Hàm không đành lòng thêm một nhát nữa, cô đành phải nhịn cười gật đầu: “Được, tôi biết rồi, nói không chừng là con gái đấy.”
“Con gái cũng không tốt.” Cố Linh Nhan xua tay trước tiên, “Chị xem Đan Diệp nhà bọn em, da dày như trái banh, không có giây nào yên tĩnh được.”
Thiệu Tây Bội gật đầu, phụ họa: “Vấn Vấn nhà bọn em cũng vậy… À đúng rồi Hàm Hàm, Hoa Luân anh ấy có tỏ ý với chị chưa?”
“Tỏ ý gì?” Dung Tư Hàm nghi hoặc hỏi.
“Kiệu tám người nâng, cưới hỏi đàng hoàng.” Lúc này Đan Cảnh Xuyên hờ hững cất tiếng.
“…Hình như không có.” Dung Tư Hàm lắc đầu cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy hơi mệt, dụi mắt nói, “Chị đi lên ngủ trưa trước.”
**
Lúc Đường Thốc bị Phong Trác Luân đẩy mạnh vào cửa biệt thự thì anh ta suýt nữa ngã sấp mặt.
Anh ta vừa khóc hu hu muốn đứng dậy, đối diện bỗng nhiên có ba bốn cái bóng nhỏ nhào tới anh ta.
“Mợ nó!” Đường Thốc bị bạn nhỏ Kha Ấn Thích đè trên mặt đất trước tiên, nhóc Kha Tử mặt không biểu cảm cưỡi trên bụng anh ta giống như cưỡi ngựa, theo sau là Phó Thiên Vấn và Đan Diệp reo hò chia nhau bám giữ tay chân anh ta.
“Cứu mạng với!” Đường Thốc phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, “Tôi có tuổi…A!”
Doãn Bích Giới đi tới, đưa một tách trà cho Phong Trác Luân, cô chỉ Đường Thốc trên mặt đất bị đám tiểu ma vương chôn vùi: “Đây là cái gì?”
“Thú nuôi!” Phong Trác Luân nhận trà uống một ngụm, chào hỏi mấy người bạn, “Lát nữa bảo cậu ta biểu diễn một điệu hula cho các người xem.”
“Được đó!” Cố Linh Nhan tò mò thò đầu ra.
“Xong chuyện rồi?” Phó Chính đi tới vỗ vai anh.
“Ừ.” Phong Trác Luân mỉm cười, “Cô ấy đâu rồi?”
“Ở trên lầu ngủ trưa.” Kha Khinh Đằng chỉ trên lầu.
“Ồ! Sắp cầu hôn à?” Doãn Bích Giới huýt sáo, ánh mắt trêu chọc nhìn anh.
“Mã đáo thành công.”
Đan Cảnh Xuyên điềm tĩnh gật đầu.
Phong Trác Luân nhún vai, tỏ vẻ thần bí nháy mắt với bọn họ, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi lên lầu.
Dung Tư Hàm ngủ ở ban công.
Phong Trác Luân nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, anh nhìn thấy cô đắp một tấm chăn ngủ trên ghế nằm ở ban công, ánh nắng ấm áp dạt dào tựa như mạ vàng rọi trên người cô, khuôn mặt ngủ say của cô yên tĩnh đẹp đẽ, chỉ vài tháng ngắn ngủn không gặp, trong lòng anh lại cảm thấy hơi chua xót.
Anh nhìn cô, từng bước một đi về phía cô.
Dung Tư Hàm ngủ không sâu lắm, bên tai lại truyền đến tiếng cười đùa của trẻ con xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của Đường Thốc, cô dụi mắt duỗi lưng, trong lòng dường như cảm ứng được gì đó.
Khi quay đầu lại cô nhìn thấy Phong Trác Luân đứng bên trong cách một lớp kính của cửa sổ sát đất, anh cười tươi nhìn cô.
Cô ngớ ra, một lúc sau định mỉm cười thì cảm thấy hốc mắt hơi cay.
Lúc này anh nhẹ nhàng mở ra cửa ban công, người đàn ông anh tuấn xinh đẹp trước đây dường như có chút thay đổi so với ngày trước khó mà nói ra.
Là sự thay đổi gì chứ?
Hình như trầm lắng hơn mọi khi, không mang khí thế hừng hực và kiêu ngạc ban đầu, không còn vẻ trêu đùa suồng sã, mỗi một tấc ngũ quan đều sâu sắc, là dáng vẻ chín chắn toàn vẹn.
“Con anh khỏe không?” Phong Trác Luân đi đến bên cạnh cô, hơi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm tay cô.
“Khỏe lắm.” Cô cười cười, nhìn kỹ ánh mắt anh, “Dạo này em ăn nhiều lắm, ba mẹ nói có khả năng là một đứa con trai.”
“Ừm.” Anh cầm tay cô đặt ở bên miệng hôn lên, “Con trai giống mẹ, con gái giống ba, tuy rằng em xinh đẹp, nhưng mà anh trông càng đẹp hơn, cho nên giống anh nhiều vẫn tốt hơn.”
Giọng điệu của anh vẫn bỉ ổi như thường, cô giơ tay che miệng, bật cười khúc khích.
“Mọi chuyện ở Pháp và Hồng Kông đều đã ổn thỏa, hai chữ La gia hoàn toàn biến mất khỏi Hồng Kông, còn nữa anh đã chuyển việc thiết kế trang sức chủ yếu tại Hồng Kông và thành phố S, chạy qua lại hai bên, coi như nể tình anh vất vả nhận đơn thiết kế, em có muốn làm bà chủ gia đình không, ngoan ngoãn ở nhà để anh nuôi em và con?” Anh thong thả nói từng câu chữ.
Là ngữ khí chững chạc kiên định, có đủ kinh nghiệm.
Dung Tư Hàm nghe được trong lòng hơi phát run, hồi lâu sau cô cong khóe miệng: “Để em suy nghĩ rồi nói sau.”
“Ba mẹ có thúc giục muốn anh cưới em qua cửa chưa?” Anh vươn tay nhẹ nhàng xoa gò má cô, “Lần trước ba lén gọi điện thoại cho anh, nói mẹ đã gấp đến độ đặt trước khách sạn tổ chức hôn lễ rồi, còn muốn bảo người ta in luôn thiệp cưới.”
Cô trầm ngâm một lúc, vươn tay đặt trên tay anh: “Thúc giục hay không cũng vô ích, mấu chốt là phải xem người nào đó có chịu hay không kìa.”
“Cầu hôn cần những gì nhỉ?” Anh híp mắt, giọng điệu có phần tiếc nuối, “Rượu ngon, du thuyền, nhẫn kim cương? Làm sao bây giờ, anh hình như không có gì cả.”
“Phong Trác Luân, thiết kế trang sức không phải nghề nghiệp của anh sao?” Cô lên tiếng hỏi.
“Hiện tại anh thiết kế đủ loại trang sức ngoại trừ nhẫn kim cương.” Chân anh chậm rãi gập lại, “Đã quên nói với em, từ rất lâu trước kia anh đã không thiết kế nhẫn kim cương, anh còn nhớ hồi đó đã làm ra một thành phẩm cuối cùng, nhưng sau đó không tìm thấy.”
Ánh mắt anh nhìn cô mang sự trêu đùa, lại có tia sáng tình thâm không thể che dấu, mũi cô cay xè, bĩu môi nói: “Lần đầu chúng ta chia tay đã bị em lấy đi giấu rồi.”
Nụ cười của Phong Trác Luân càng lớn hơn: “Khi đó anh đã nói với Đường Thốc, sau khi làm xong chiếc nhẫn đó anh sẽ không thiết kế nhẫn kim cương nữa, anh đã từng thiết kế nhẫn kết hôn cho các anh em của anh, mà chiếc cuối cùng sẽ để lại cho vợ anh.”
Trên bản nháp là chiếc nhẫn kim cương cuối cùng mà anh hoàn thành trong cuộc đời này, để lại cho người phụ nữ anh yêu nhất.
“Nhưng bây giờ không kịp lấy, em để ở nhà rồi.” Dung Tư Hàm cười, nước mắt chảy xuống, “Anh cầu hôn không chuyên nghiệp chút nào.”
“Tuần trăng mật em muốn đi đâu?” Anh vươn tay lau nước mắt của cô, hồi lâu sau đột nhiên hỏi cô.
“Không có nơi nào đặc biệt muốn đi.” Cô lắc đầu.
Thực ra sáng sớm cùng anh tản bộ, buổi tối cùng anh đi dạo ven đường, nắm tay anh nhìn anh ở bên cạnh em, cho dù đi đâu em đều cảm thấy thỏa mãn.
Chỉ bởi vì được ở bên anh.
“Vậy không đi đâu hết, mỗi ngày ở nhà lăn lộn trên giường được rồi.” Anh cười nhìn cô, quỳ một gối xuống đất.
“Dung Tư Hàm, anh nhớ tới lần đầu nhìn thấy em, anh mới hai mươi lăm tuổi, bây giờ anh đã sắp ba mươi, cũng không có gia tài bạc triệu biệt thự khu nhà cao cấp, em rốt cuộc thích anh cái gì?” Tốc độ nói của anh càng chậm, dường như đang nhớ lại, “Một người đàn ông khi người phụ nữ của mình cần nhất thì đẩy cô ấy ra thật xa, tặng cho người khác, đặt vào nguy hiểm, năm lần bảy lượt tổn thương người phụ nữ của mình, đã từng thốt ra rất nhiều lời vô liêm sỉ, đã làm rất nhiều chuyện khốn nạn, loại đàn ông này có chỗ nào tốt chứ?”
Nước mắt cô tuôn rơi, nhưng nụ cười càng tươi hơn: “Em cũng không biết, chắc đầu óc bị ngựa đá rồi.”
Anh chậm rãi cầm lấy lòng bàn tay cô kề sát bên cạnh ánh mắt mình, nhẹ giọng nói: “Có lẽ may mắn của cả đời anh đều dùng để đổi lấy em.”
Bọn họ cùng nhau trải qua rất nhiều, có đau khổ có hạnh phúc, đã từng tuyệt vọng cùng đường, đã từng trải qua sống chết, nhiều bất an và bấp bênh như vậy đều là cô ở bên anh, là cô kiên trì tới cùng.
Anh rất cảm kích cô, sự cảm kích này khiến anh không còn cô độc, không còn tự ti, không còn dùng sự kiêu ngạo để tổn thương người mình yêu.
Tổn thương và đau khổ là một loại tài phú, sẽ khiến người ta có nhiều sức mạnh và quyết tâm để nắm chặt người mình quý trọng.
“Lấy anh nhé.” Anh nhìn ánh mắt cô, nở nụ cười dịu dàng, “Hãy để anh kiên trì nửa đời sau, em chỉ cần thanh thản làm bà Phong của anh, ở bên cạnh anh, để anh chăm sóc em, để anh đối xử tốt với em.”
Tình yêu của anh đã từng cho em tuyệt vọng, cực nóng, vạn kiếp không phục.
Mà hiện giờ, anh cho em tình yêu trọn vẹn, bao dung, từ đầu đến cuối.
Dung Tư Hàm vốn định trêu chọc anh một câu, nhưng nghẹn lại ở cổ họng, chẳng thể nói nên lời.
Một cô gái kiêu ngạo đã vì một người, vì anh ấy dũng cảm kiên cường, không cầu báo đáp, không cầu nhận lại, là bởi vì cái gì?
Không oán trách không hối hận, có lẽ chính là vì một thời khắc thế này.
Sau khi vui mừng bi thương, chuyện may mắn nhất của em chính là cả đời em vẫn còn liên quan với anh.
Anh vì em mà thay đổi, vì em trầm lắng, anh đem bản thân tốt nhất đổi lấy ở bên em cả đời.
Tình sâu bao nhiêu, đối đãi với nhau thế nào, em không biết tương lai sẽ biến thành dạng gì.
Nhưng em biết rằng, thời gian cuối cùng đối xử tốt với anh và em, em có thể thấy được anh ở bên cạnh em.
- Hoàn chính văn-