Tuỳ Ý Đắm Chìm

Chương 1


trước sau


Ngoài cửa sổ tuyết lớn bay lả tả, bông tuyết xuyên thấu tầng mây, phơ phất từ trên trời hạ xuống.
 
Con phố này vốn không phồn hoa, hiện giờ lại càng bị sự tĩnh lặng nuốt chửng, tựa như một con suối màu sữa uốn lượn khúc khuỷu.
 
Dung Lê thong thả tô son môi, là màu đỏ tươi cổ điển lộ ra trọn vẹn phong thái. Làn da của cô trắng hơn tuyết, dù là mặt mộc cũng có thể thoải mái khống chế được màu đỏ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chị Tất, người đại diện của cô đang chọn đồ trong phòng phục trang cho cô, vừa chọn vừa cằn nhằn: “Bà cô tổ của chị, em phải biểu hiện cho tốt trong bữa tiệc hôm nay đấy nhé, toàn bộ đạo diễn với bên chế tác đều có mặt cả đấy!”
 
Dung Lê là một diễn viên tuyến mười tám nho nhỏ, có thể nói là flop xuyên lục địa.
 
Thật ra ba năm trước vẫn còn đỡ, cô diễn nữ chính trong vài bộ web drama có chút thành tựu, cũng khá nổi tiếng.
 
Cô vốn cho rằng mình sắp nổi như cồn đến nơi rồi, nào ngờ đâu bỗng nhiên lại ngã thẳng xuống đáy vực.
 
Khi đó cô tham gia gameshow, nhất thời kích động phát biểu một câu: “Tôi đăng đường nhập thất vào đây…”
 
Dân cư mạng: [Nếu mị nhớ không sai, câu thành ngữ này hay gặp trong đề thi cấp ba lắm mà.]
 
[Cứ lẳng lặng làm cái bình hoa thôi là tốt rồi.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Kiến thức căn bản cũng không thể kém tới mức này chứ? Xứng đáng làm thần tượng à? Ha ha.]
 
Sau đó Dung Lê bị anti quy mô lớn. Bởi vì cô mười sáu tuổi đã tạm nghỉ học rồi debut, lại chẳng có ai quan tâm vì sao cô lại tạm nghỉ học. Mọi người đều cảm thấy cô bị lợi ích che mắt, vì muốn nổi tiếng mà không chịu đi học. Nếu chỉ có vậy thôi thì vẫn chưa tính là thảm, thảm ở chỗ sau thời gian đó cô quay quảng cáo cho một dòng thực phẩm chức năng, nhưng chưa được bao lâu đã có người tung tin đồn, nói uống loại thực phẩm chức năng kia sẽ khiến người ta mắc bệnh nặng.
 
Tường đổ mọi người đẩy, hơn nữa khi đó công ty đang tập trung nâng đỡ vài người mới có tiềm lực, thế là cô biến từ ngôi sao có triển vọng thành một kẻ chìm nghỉm không chút sóng gợn.
 
Trong ba năm này, cô gần như không có tác phẩm gì. Bởi vậy, lần này đạo diễn Trương tuyển vai diễn, chị Tất cứ như mẹ già khổ tâm, dặn dò cô phải nắm chắc cơ hội biểu hiện cho tốt, nói không chừng lần này có thể nổi tiếng.
 
Dung Lê thản nhiên gật đầu, không chút để ý: “Em chỉ là một cô nàng tuyến mười tám flop xuyên lục địa thôi, em trông thế nào thì cũng có quan trọng gì đâu.”
 
Chị Tất sáp lại gần, mấp máy môi, trông như thể sắp tiếp tục giảng đạo với cô.
 
Thấy vậy, Dung Lê mới bất đắc dĩ sửa lời, chủ động đi tới chọn quần áo: “Được rồi mà, em nghe lời chị Tất, nhất định ngoan ngoãn làm một bình hoa trầm mặc.”
 
Dù cô nói như vậy, chị Tất vẫn lắc đầu tặc lưỡi.
 
Nghệ sĩ nhà người ta đều liều mạng muốn leo lên trên, chỉ có mỗi Dung Lê là lạnh nhạt điềm nhiên, đúng là lãng phí gương mặt xinh đẹp bức người này.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

 
Xe dừng trước cửa hội quán Thịnh Thế.
 
Dung Lê khoác áo vest đen bên ngoài, đụng phải Kiều Hy ngay trước cửa. Kiều Hy debut muộn hơn cô hai năm, hai người phát triển theo cùng một con đường. Có một thời gian rất dài, tài nguyên đều bị Dung Lê đoạt mất khiến cho Kiều Hy ôm lòng oán hận. Dạo này có một bộ phim Kiều Hy đóng đang nổi, cô ta thường xuyên lên hot search, nhận vài giải thưởng.
 
Kiều Hy: “Chậc chậc, đây không phải Dung Lê năm xưa hot rực cả bầu trời đấy ư? Sao cô cũng tham gia bữa tiệc nhỏ thế này?”
 
Dung Lê chẳng thèm đôi co: “Lúc này phải chúc mừng cô rồi.”
 
“Địa vị của chị Dung Lê trong giới lớn như thế, sợ là nơi này không chứa được một người cao quý như cô đâu?” Kiều Hy nói.
 
Khóe miệng Dung Lê run rẩy, không nhịn được mà đốp chát lại: “Bữa tiệc do đạo diễn Trương tổ chức mà cô lại nói như thế, cô đang xem thường đạo diễn Trương hay nhà sản xuất Thôi vậy?”
 
Mặt Kiều Hy trắng bệch, hổn hển nói: “Cô đừng có mà đắc ý, giờ cô chỉ là đồ hạng bét thôi!”
 
Đôi môi đỏ mọng của Dung Lê nhẹ nhàng cong lên, ghé sát vào tai Kiều Hy, nhấn từng chữ một: “Kiều Hy, đừng ăn cháo đá bát thế chứ.”
 
Kiều Hy rất không muốn thừa nhận, thật ra dáng vẻ hai người có vài phần giống nhau, cũng nhờ Dung Lê mà cô ta mới bắt đầu hơi nổi danh được một chút.
 
Khi đó công ty của Dung Lê dùng tài nguyên tốt nhất để nâng đỡ cô, đăng tin nói cô là tiên nữ hạ phàm, tiên nữ trong chúng tiên, lăng xê cô mặt hoa da phấn, môi đỏ mọng gợi cảm. Dung Lê xây dựng hình tượng gợi cảm mà lạnh lùng cực kỳ thông thuận, công ty của Kiều Hy hùa theo, thế nên Kiều Hy cũng dần dần nổi tiếng.
 
Hai người còn từng cùng nhau đóng một bộ phim, Kiều Hy cũng từng tiếp cận Dung Lê, trong tối ngoài sáng nói mình và Dung Lê là bạn tri kỷ trong giới giải trí.
 
Hiện tại cô ta vất vả lắm mới thoát khỏi cái bóng của Dung Lê, trở thành hoa đán có chút nổi danh, nhưng lần này gặp Dung Lê lại bị đối phương chế nhạo.
 
Nghĩ đến đây, Kiều Hy đứng đằng sau Dung Lê, đôi mắt hạnh long lên sòng sọc.
 
Cô ta siết chặt tay, không còn giữ lại được chút dáng điệu nào của sao nữ cả.
 
Hội quán Thịnh Thế không hổ là khách sạn lớn nhất, đến tầng mười lăm, hai người được đưa vào một phòng VIP rất lớn. Dung Lê chào hỏi đơn giản, sau đó được người mời ngồi xuống.
 
Chỗ của Dung Lê ngay cạnh nhà sản xuất Thôi, mà Kiều Hy thì ngồi đối diện Dung Lê.
 
Nhà sản xuất Thôi đã ở độ tuổi trung niên nhưng dáng người lại không mập ra chút nào. Ông ta đeo kính mắt gọng vàng, nhìn trông hào hoa phong nhã, thái độ thân thiết trò chuyện vài câu với Dung Lê.
 
Mấy người đàn ông bắt đầu uống rượu, Dung Lê bị mùi rượu và khói thuốc bay tới khiến cho không chịu nổi, nhưng khả năng kiềm chế vô cùng tốt trước giờ giúp cô vẫn luôn duy trì nụ cười vô cùng khéo léo.
 
Thành viên của đoàn làm phim “Nụ hôn tình ái” cực kỳ ưu tú, kịch bản được cải biên từ tiểu thuyết ngôn tình cực hot trên internet, nội dung đã tự hot rồi, được dự đoán nhất định sẽ nổi tiếng, nếu không thì sao Kiều Hy lại tới đây?
 
Nhưng có tin tức ngầm nói Kiều Hy đã được điều động nội bộ làm nữ chính. Dung Lê cũng không cần, cô tranh vai nữ phụ.
 
Cả bàn tiệc náo nhiệt vô cùng, vừa lúc nhắc tới vấn đề tuyển vai thì nhân viên phục vụ dẫn một người đàn ông cao lớn bước vào.
 
Người này tuấn tú tao nhã, bộ vest chỉnh tề, áo sơ mi được cài tỉ mỉ đến tận nút áo trên cùng, vừa vặn chặn ngay vị trí dưới yết hầu, trông có vẻ nghiêm trang lạnh lùng, phong thái cấm dục.
 
Đạo diễn Trương cầm ly rượu đứng dậy bắt chuyện: “Tuân Thanh, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mọi người đều đang đợi cậu đấy.”
 
Khói thuốc lá lập lờ trong không khí, mùi ngày càng nồng nặc.
 
Không biết bởi vì nguyên nhân này hay lý do gì khác, cổ họng Dung Lê chợt cảm thấy khó chịu, khẽ khụ một tiếng.
 
Đáng lý ra, nơi này đang ăn uống linh đình, giọng cô nhỏ như vậy sẽ hoàn toàn bị che lấp mới phải. Nhưng Tống Tuân Thanh lại vẫn nhìn về phía bên này, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.
 
Kiều Hy nhỏ giọng hỏi người đại diện: “Luật sư Tống tới đây làm gì?”
 
“Em có nghiêm túc đọc kịch bản không đấy?” Người đại diện nói: “Nam chính ‘Nụ hôn tình ái’ là nhân viên làm việc trong ngành luật, luật sư Tống đảm đương cố vấn pháp luật. Nghe nói ban đầu luật sư Tống không đồng ý đâu, sau đó không biết sao lại đổi ý. Nhưng chị nghe nói nhà họ Tống cũng đầu tư bộ phim này, chắc là lý do đấy thôi.”
 
Sáu chữ “Tống Thị của thành phố Giang” đại diện cho tài phú ngợp trời, mà Tống Tuân Thanh lại chính là con trai độc nhất của thế hệ Tống Thị này. Dù anh không muốn kế thừa gia sản, một mình mở văn phòng luật thì vẫn là thái tử của Tống Thị không lệch đi đâu được.
 
Dung Lê không yên lòng nhỏ nhẹ dùng bữa, tim khẽ run lên. May là cô đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, đã sớm học được cách lặng lẽ che giấu cảm xúc.
 
Nhà sản xuất Thôi từ từ đến gần mời Dung Lê uống rượu. Dung Lê sợ nhất là say rượu làm loạn, nhưng lại ngại làm phật lòng người ta nên chỉ có thể uống. Nhưng nhà sản xuất Thôi lại cứ đeo bám mãi: “Tiểu Dung, uống thêm một ly thôi.”
 
Hai ly xuống bụng, Dung Lê cảm thấy hơi chóng mặt, trên mặt thoáng lộ vẻ chếnh choáng.
 
“Không uống rượu thì có gì thú vị đâu chứ.” Bàn tay nhà sản xuất Thôi vừa mời rượu Dung Lê buông thõng xuống dưới bàn, sờ về phía cặp đùi trơn mềm của cô. Dung Lê cực kỳ mất tự nhiên, nhân lúc tay ông ta chưa chạm vào đã dịch sang bên cạnh.
 
Mà có vẻ như nhà sản xuất Thôi đã uống nhiều rồi, hai má ông ta đỏ lựng. Dung Lê từng nghe nói nhà sản xuất Thôi là quỷ háo hắc, nhưng người này vừa có năng lực lại vừa có vốn liếng, rất nhiều sao nữ được ông ta nâng đỡ nổi tiếng.
 
Nhà sản xuất Thôi lại bưng chén rượu kia lên, tiến đến trước mặt Dung Lê. Dung Lê không nhịn được mà cau mày, nhưng lại nhớ kỹ lời dặn dò của người đại diện, thế là gắng sức đè nén cảm giác muốn đẩy người này ra.
 
Nhà sản xuất Thôi tưởng Dung Lê ngầm đồng ý, bèn vươn tay xoa bóp gương mặt trắng nõn của cô: “Tiểu Dung, ngoan ngoãn nghe lời, anh đảm bảo vai này sẽ là của em.”
 
Từ góc độ của Tống Tuân Thanh thì hai người này chẳng khác nào đang trao đổi nụ hôn, đôi mắt tối đen như mực của anh không nhịn được mà  nhìn chằm chằm về phía họ.
 
Anh siết chặt chén rượu trong tay, khiến đầu ngón tay hằn lên trắng bệch.
 

Mu bàn tay anh nổi cộm gân xanh, đôi môi mỏng mím thật chặt, tựa như muốn giấu kín cảm xúc sâu đậm kia.
 
Tống Tuân Thanh chợt dằn mạnh chén rượu xuống bàn, chén rượu va

chạm với mặt bàn gỗ phát ra tiếng vang không nhỏ.
 
Âm thanh không nghiêng không lệch kia chấn động màng tai nhà sản xuất Thôi, nhà sản xuất Thôi thấy vẻ mặt anh âm trầm thì vội nhích người ra xa Dung Lê.
 
Cằm Tống Tuân Thanh căng chặt, giọng nói vừa lạnh vừa cứng rắn: “So đo cao thấp với phụ nữ cũng đáng mặt đàn ông à.”
 
Đừng thấy buổi tiệc này có nhà sản xuất Thôi, đạo diễn Trương, rồi cả người bên công ty đầu tư phái tới mà lầm. Những ai sáng suốt đều biết ở nơi này chỉ có mình Tống Tuân Thanh là nhân vật lớn không thể đắc tội.
 
Nhà sản xuất Thôi cười gượng hai tiếng: “Nếu luật sư Tống nhìn trúng thì phải nói sớm chứ.”
 
Mặt Tống Tuân Thanh lạnh tanh, dứt khoát vạch ranh giới: “Tôi không có hứng thú.”
 
Đạo diễn Trương đứng ra hoà giải: “Luật sư Tống quan tâm cô như vậy, còn không mau đi rót rượu cho cậu ấy đi?”
 
Dung Lê tỉnh rượu hơn nửa, ngơ ngác khẽ lắc người, động tác cực kỳ nhẹ. Cô cắn môi, đáp lại trong vô thức: “Luật sư Tống không uống rượu.”
 
Cô nhớ rất rõ, tuy rằng Tống Tuân Thanh sinh ra trong gia đình hào môn nhưng lại không uống rượu, sống kỷ luật kiềm chế như tăng nhân khổ hạnh vậy. Nếu không phải cô biết anh cực kỳ lửa nóng ở phương diện nào đó, có khi cô còn nghĩ anh không giống đàn ông ấy chứ.
 
Dung Lê vừa lên tiếng, Tống Tuân Thanh lập tức ngước mắt lên, cười khẩy một tiếng, điềm nhiên hỏi: “Sao cô Dung lại biết?”
 
Dung Lê chớp mắt, to gan nhìn thẳng vào anh: “Tôi đoán mò thôi.”
 
Đạo diễn Trương vẫn đang cười sang sảng: “Cô đoán trúng rồi đấy. Trước kia Tuân Thanh không bao giờ uống rượu, nhưng không biết ba năm trước xảy ra chuyện gì, tự nhiên bắt đầu đổi tính.”
 
Ba năm trước.
 
Tim Dung Lê vô thức giật thót. Cô hơi mím môi, chậm rãi đứng lên, bưng chai rượu trắng cực nặng mà nhà sản xuất Thôi đưa cho đi về phía Tống Tuân Thanh. Cô vươn tay vén lọn tóc dài vướng người, đáy mắt tràn đầy vẻ quyến rũ.
 
Tống Tuân Thanh nới lỏng cà vạt.
 
Dung Lê sơn móng tay đỏ tươi, càng khiến đôi tay cô trắng đến phát sáng.
 
Cô nhẹ nhàng khom người, tay nắm thân chai rót đầy chén cho Tống Tuân Thanh, miệng chai rượu va chạm với chén phát ra tiếng vang lanh lảnh.
 
Giọng nói của cô cũng mang vài phần hờn dỗi: “Mời luật sư Tống.”
 
Trong phòng ấm áp, cô đã cởi áo khoác từ lâu.
 
Lúc này, theo động tác hơi khom người của cô, trước ngực lộ ra một mảnh cảnh xuân, da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết khiến tim Tống Tuân Thanh ngứa ngáy.
 
Anh dứt khoát dời mắt sang chỗ khác, che giấu ngọn lửa nóng rực trong đáy mắt, điều chỉnh ánh mắt về lại vẻ lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm, không hề vương chút tình cảm nào: “Cô Dung, tiện tay châm thêm điếu thuốc cho tôi đi, được chứ?”
 
Kiều Hy kinh ngạc nhìn hai người, cô ta chưa từng nghe nói hai người này có scandal gì.
 
Trước giờ Tống Tuân Thanh không gần nữ sắc, sao trông cứ như nổi lên hứng thú với Dung Lê vậy?
 
Dung Lê mỉm cười: “Được thôi, luật sư Tống.”
 
Cô vừa đáp lời, Tống Tuân Thanh đã đưa chiếc bật lửa xám bạc cho cô. Ánh đèn mờ được thân bật lửa phản xạ lóe lên khiến hai mắt Dung Lê hơi nhòe đi.
 
Một hơi thuốc lá một ngụm rượu, người này đang dùng việc công báo thù riêng đấy à?
 
Không ngờ luật sư siêu cấp họ Tống này cũng không thể ngoại lệ được. Có lẽ cái gọi là hận đến mức tận cùng chính là thế này đây.
 
Tống Tuân Thanh mỉm cười, đáy mắt âm trầm như có thể hấp thu trọn vẹn vực sâu vô tận.
 
Dung Lê tươi cười xinh đẹp châm thuốc cho anh, Tống Tuân Thanh khẽ xùy một tiếng, không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, không ai có thể nhìn ra hai người từng có một đoạn quan hệ.
 
Cô hơi cúi đầu, lọn tóc lơ đãng xẹt qua cổ tay áo chất liệu cực tốt của anh, sau đó cô lại nhanh chóng nghiêng đầu muốn duy trì một khoảng cách an toàn với anh. Tống Tuân Thanh yên lặng nhìn hết mọi hành động nhỏ của cô.
 
“Luật sư Tống, hút thuốc ít thôi, rượu và thuốc lá không tốt cho sức khỏe đâu.”
 
“Cô Dung nói rất đúng.” Tống Tuân Thanh hơi cau mày, nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói, cười như không cười: “Nhưng nếu để tôi đánh giá, tổn thương từ rượu và thuốc lá sao có thể sánh với một chữ tình. Thuốc lá và rượu chỉ hại thân thôi, còn tình thì lại tan nát con tim.”
 
Đúng là không có lúc nào là không nhắc nhở cô.
 
Dung Lê về chỗ ngồi của mình, nhà sản xuất Thôi vẫn đang hút thuốc.
 
Cổ họng Dung Lê ngứa không chịu nổi, lại bật ra một tiếng ho khẽ.
 
Tống Tuân Thanh vừa nói cười với đạo diễn Trương vừa đứng lên.
 
Anh tùy ý mở cánh cửa sổ khép hờ. Hệ thống sưởi trong phòng VIP rất đầy đủ, không gian lại lớn, mở cửa sổ sẽ không khiến trong phòng bị lạnh, còn giúp cho không khí tươi mát hẳn lên.
 
Kiều Hy cười tủm tỉm, chủ động tới kính rượu Tống Tuân Thanh: “Luật sư Tống, tôi có vài vấn đề pháp luật muốn hỏi anh, có thể cho tôi phương thức liên hệ không?”
 
Tống Tuân Thanh vô cùng bình tĩnh nở nụ cười tao nhã, nhưng lại có vẻ khắc chế và xa cách trời sinh: “Cô có thể đến Thiên Cạnh tìm tôi, chỉ cần trong khoảng thời gian làm việc từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều thì tôi đều có mặt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Vốn dĩ Kiều Hy định lấy số điện thoại riêng tư của anh, nhưng anh lại lời trong lời ngoài từ chối rõ ràng, cô ta cắn môi dưới, đang định nói thêm gì thì đã thấy anh lạnh lùng liếc mắt: “Cô Kiều còn chuyện gì không?”
 
Kiều Hy chôn chặt chân: “Tôi…”
 
Tống Tuân Thanh hơi nghiêng người, ánh mắt hờ hững liếc về phía Dung Lê.
 
Dung Lê bị anh nhìn cho chột dạ, lại đúng lúc di động vang lên, người gọi là cô bạn thân Lâm Tri Khê.
 
Cô nói với đạo diễn một câu, sau đó ra ngoài.
 
Tống Tuân Thanh cau mày lại, lập tức lạnh lùng nói: “Cô Kiều, xin lỗi không tiếp được.” Sau đó vội vàng đuổi theo Dung Lê.
 
Cuối hành lang có buồng vệ sinh, Dung Lê đứng ngay cạnh bồn rửa tay, vừa tô lại son môi vừa nói chuyện với Lâm Tri Khê.
 
Sau khi nói chuyện phiếm đôi câu, Dung Lê cười mỉa: “Hôm nay tớ gặp Tống Tuân Thanh đấy, xui xẻo chết đi được.”
 
Lâm Tri Khê vô cùng tò mò: “Luật sư Tống bây giờ sao rồi?”
 
Dung Lê dùng khăn tay lau đi son môi thừa: “Gì mà sao rồi?”
 
“Thì… phong thái này, dáng người này, mặt này.”
 
Lâm Tri Khê là kẻ nghiện nhan sắc, gần hai mươi lăm rồi mà sao còn ngây thơ thế không biết.
 
Dung Lê cúi đầu, dùng bả vai kẹp di động: “Tớ cảm thấy Tống Tuân Thanh trắng hơn trước kia, trông cứ như… thận hư thì phải?”
 
Dứt lời, chính cô cũng cảm thấy buồn cười, sau đó lại ngẩng đầu xem còn chỗ nào cần trang điểm lại không.
 
Mà bất thình lình, trong mặt gương lại phản chiếu người đàn ông đang đứng dựa vào bức tường sau lưng cô, dáng người cao ngất, trông rất cao ngạo xa cách.
 
Ánh đèn mờ tối phả lên dáng người anh tuấn kia, cũng chiếu rõ nụ cười không rõ hàm ý của anh, thấp thoáng mang theo vẻ chế giễu.
 
Úi…
 
Dung Lê lặng lẽ ấn tắt di động, thầm chửi bậy trong lòng.
 
“Tống Tuân Thanh, không ngờ anh lại có ham mê nghe lén đấy. Hay là… anh muốn vào nhà vệ sinh nữ?”
 
Dung Lê hơi tức giận, để lộ gương mặt thật mỏ hỗn của mình.
 
“Em cũng khiến tôi giật mình lắm, không ngờ sau lưng em lại tung tin đồn thất thiệt về bạn trai cũ.” Tống Tuân Thanh cười khẩy, ánh mắt hơi dừng trên gương mặt xinh đẹp của cô một lát, sau đó chậm rãi dời đi: “Thận có hư hay không mà chính em không biết à?”
 
Tống Tuân Thanh đi từng bước về phía trước, mang theo sức ép bá đạo cực kỳ: “Cho tôi số điện thoại của em đi.”
 
“Sao nào? Luật sư Tống vẫn chưa quên được tôi à?”
 
Dung Lê nở nụ cười rạng rỡ động lòng người, miễn cưỡng dựa vào bồn rửa tay.
 
Cơ thể Tống Tuân Thanh cao lớn, khí thế mạnh mẽ ép sát cô, không lúc nào không mang đến cho người ta cảm giác áp bách đến mức hít thở không thông.
 
“Con người của tôi so đo chi li lắm.” Giọng Tống Tuân Thanh rất lạnh nhạt, ánh mắt cực kỳ âm u: “Tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai từng đắc tội tôi.”
 
Đôi mắt cực kỳ quyến rũ của cô nhìn thẳng anh không chớp lấy một cái:
 
“Luật sư Tống nói như vậy làm tôi sợ quá, càng không dám cho anh số điện thoại. Huống chi số điện thoại của luật sư Tống quý giá vô cùng, còn không cho minh tinh Kiều cơ mà. Sao tôi có thể không biết xấu hổ được chứ?”
 
“Trên đời này còn có chuyện khiến Dung Lê ngượng ngùng cơ à?”
 
Tống Tuân Thanh như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, nhẹ nhàng cười nói: “Lúc trước em theo đuổi tôi, có chuyện gì mà em không làm đâu.”
 
 


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện