Dung Lê không thể nhịn nổi nữa.
Trình Thích ở bên cạnh thấy vẻ mặt của cô thay đổi như thế thì cũng không đoán ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì trong mắt tất cả mọi người thì cô vẫn luôn là người phụ nữ xinh đẹp, lạnh lùng.
Không có phim để diễn cô không sốt ruột, trên mạng bị dính scandal cô cũng không tức giận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạnh nhạt như tiền, mặc dù trên mạng cô bị người ta bôi đen cực thảm, nhưng mấy năm nay đi theo cô, Trình Thích biết cô là người rất tốt.
Thật ra thì Trình Thích cũng không có trình độ học vấn gì, quan hệ với mẹ không hoà thuận, thế là đánh liều đi đại đến thành phố Giang, chịu không ít cực khổ.
Khi đó Dung Lê vẫn chưa nổi tiếng, thấy Trình Thích bị người ta nhục mạ trong quán ăn, cô tốt bụng đưa cô ấy đi: “Bây giờ chị cũng không có khả năng nhiều, nhưng đảm bảo những thứ cơ bản trong cuộc sống cho em thì không thành vấn đề, em thử cân nhắc chút xem?”
Còn cần cân nhắc gì nữa à? Trình Thích lập tức đồng ý.
Về sau Trình Thích mới biết hoá ra chị gái tốt bụng đó là diễn viên truyền hình – Dung Lê.
Vẻ ngoài Dung Lê xinh đẹp, cũng tầm tầm tuổi cô ấy, lại còn là ân nhân cứu mạng của cô ấy, nên cô ấy thề là cả đời này sẽ đi theo bảo vệ Dung Lê.
Làm trợ lý cũng không có gì quá mệt mỏi, công việc không nhiều, Dung Lê lại còn rất quan tâm cô ấy, cho nên mấy năm nay cũng không hề cực khổ gì mấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Dung Lê]: Đồ biến thái này.
[Tống Tuân Thanh]: Không cho nhận đồ của người đàn ông khác, nhớ chưa?
Trong lòng Dung Lê: “...”
[Dung Lê]: Tôi cực kỳ nghi ngờ có phải anh đọc nhiều tiểu thuyết tổng tài bá đạo quá rồi không? Hay là bị đổ mấy thứ không rõ nguồn gốc vào trong đầu? Anh mà nói thêm một câu nữa là tôi chặn anh ngay đấy.
Tống Tuân Thanh vẫn luôn trả lời tin nhắn chỉ trong vài giây. Ban sáng anh ở đoàn làm phim, hơn mười một giờ trưa mới về văn phòng luật để giải quyết công việc, chắc bây giờ đang ăn trưa hoặc nghỉ ngơi.
Quả nhiên bên kia vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Dung Lê không nhịn lòng được mà mỉm cười.
Tất nhiên cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng Tống Tuân Thanh sợ cô chặn anh. Thật ra có lẽ Tống Tuân Thanh cảm thấy vô nghĩa nên lười nhắn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao cũng là luật sư Tống đỉnh cấp mà, kiếm mấy chức vụ liền, còn quản lý các công ty dưới trướng Tống Thị, cho nên cần phải gặp gỡ rất nhiều người. Còn việc rảnh rỗi đối đầu với cô như vậy cùng lắm chỉ là trò tiêu khiển lúc nhàm chán của anh.
Cô không phải cô thiếu nữ ngây thơ thích mơ mộng, sẽ không cho rằng Tống Tuân Thanh vẫn luôn yêu cô sâu đậm. Bởi vì lúc đầu sau khi nói chia tay, anh đã lạnh lùng cứng rắn nói rằng “Cũng chẳng phải thiếu em thì tôi không sống được”, rồi sau đó không còn liên lạc với cô nữa.
Nếu như thật sự yêu sâu đậm một người, không muốn rời xa cô ấy.
Thì nhất định sẽ vội vàng muốn cứu vãn mối quan hệ.
Dung Lê gác lại mấy suy nghĩ này, Trương Lực thì vẫn đứng trước mặt cô như một cây cọc gỗ.
Trương Lực mặc vest đen, vẻ mặt căng chặt cứ như đang chơi poker vậy, có lẽ bị Tống Tuân Thanh đồng hoá nên anh ta có cùng một khí chất và vẻ mặt như sếp của mình.
Thông qua vẻ mặt đắc ý của Dung Lê, Trương Lực cũng đã lờ mờ đoán được có chuyện gì xảy ra, nhưng nhiệm vụ mà sếp giao không thể không hoàn thành được.
Trương Lực hơi khựng lại, mặt lộ vẻ khó xử: “Cô Dung, cô đừng làm khó tôi nữa, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, nếu ngay cả một chút nhiệm vụ nhỏ như vậy mà tôi còn làm không xong thì làm sao có thể nuôi gia đình được đây?”
Mười phút sau, Dung Lê xách đồ ăn của Minh Ký tới phòng nghỉ ngơi. Cô vừa mở hộp ra vừa tự cảm khái sao mình tốt bụng, thánh mẫu quá vậy, nhưng đột nhiên, trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ...
Cô cũng chỉ lơ đãng đọc mấy tin lá cải liên quan đến Tống Tuân Thanh thôi. Từ cuộc sống xuất thân của anh cho đến nhãn hiệu đồng hồ đeo tay, cà vạt anh đang đeo là hiệu gì, cho nên theo lẽ dĩ nhiên, Trương Lực cũng nằm trong phạm vi tin tức cô đọc.
Trương Lực vẫn chưa kết hôn, càng không có con nhỏ.
Hơn nữa, nếu như Dung Lê nhớ không nhầm thì tin tức này cô mới đọc được cách đây nửa năm.
Cô bị Trương Lực bịp rồi ư? Trong lòng bỗng âm ỉ một ngọn lửa không trút ra được.
Nhưng cơn tức giận này lập tức tan thành mây khói ngay khoảnh khắc cô mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong là một phần mộc nhĩ xào với thịt gà xé sợi, nghêu xào cay và canh cải xanh đậu hũ.
Cô thích ăn cay nhất! Mà thích nhất chính là nghêu xào cay!
Không hổ là người đàn ông từng yêu đương với cô, cả khẩu vị của cô cũng vẫn còn nhớ rõ mồn một như thế. Dưới hộp đựng thức ăn còn có hai hộp nhỏ, là một phần cháo dinh dưỡng salad trái cây.
Vẫn là Tống Tuân Thanh hiểu cô, biết cô vì giữ dáng không ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, nên tất nhiên là thức ăn của đoàn làm phim không phù hợp. Nhưng tình thế đặc biệt mà, cô chỉ có thể ăn thôi.
Hôm qua khi Lận Bình đưa thức ăn tới, cả buổi chiều lòng cô đều không yên, thế là nhân lúc buổi tối chạy hơn 10 km.
Còn bữa cơm hôm nay thì rất hợp ý cô.
Hơn nữa Tống Tuân Thanh còn rất chu đáo, chuẩn bị luôn hai phần, một phần cho Trình Thích.
Trình Thích cảm động không thôi: “Đi theo chị có thịt ăn, chị thật sự không lừa em, hu hu hu.”
Con bé ngốc không có tiền đồ này, Dung Lê cười khổ.
Ở dưới còn có một tờ ghi chú, là tiếng Trung được viết nguệch ngoạc.
[Thức ăn ngon đưa cho người mình yêu nhất mới hạnh phúc, chúc cô ăn ngon miệng] – Keta.
Trình Thích cũng đúng lúc đến gần nhìn thử, cuối cùng bị kinh hãi đến mức ánh mắt nhìn thẳng đăm đăm: “... Đây, đây, đây là Keta trong truyền thuyết đó ư?”
Trình Thích nhìn chằm chằm: “Chẳng phải là không tùy tiện tiếp đãi khách sao?”
Mặc dù Dung Lê là ngôi sao, nhưng dù sao cũng chẳng phải ngôi sao siêu đỉnh cấp gì!
Vốn dĩ Dung Lê cũng rất kinh ngạc, nhưng phản ứng của Trình Thích lại khiến cho cô trở nên bình tĩnh: “Chắc em cũng từng nghe câu này rồi, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.”
Ban đầu cô thấy hai phần ăn thì còn tưởng rằng chỉ là mấy món ăn bình thường của Minh Ký. Nào ngờ lại do Keta tự tay làm, cô có tài đức gì đâu chứ.
Nhưng ngẫm lại với tính cách của Tống Tuân Thanh, cũng phải thôi, đẳng cấp nhà giàu vẫn mãi là đẳng cấp nhà giàu.
Bữa cơm này Dung Lê ăn cũng khá no, nhưng đa phần đều là mộc nhĩ và cháo lấp đầy bụng nên cô cũng không có cảm giác tội lỗi gì lắm.
Hai giờ chiều mới tập trung nên Dung Lê nhân lúc này xuống lầu đi dạo để tiêu cơm một chút.
Lúc đi tới chỗ luống hoa thì hình như cô thấy thấp thoáng có vật gì đó. Bây giờ đang là mùa đông, lá cây cũng trụi sạch, chỉ có ánh mặt trời phóng khoáng toả ra sức sống của mình, chân trời sáng trong tạo nên một loại ảo giác thật ấm áp.
Dung Lê tới gần rồi ngồi xổm xuống, thì ra là mấy bé mèo hoang.
Chắc mấy bé mèo con đi lạc, có một bé đuôi bị đứt một nửa, trông rất ủ rũ, thỉnh thoảng kêu hai tiếng, trông cực kỳ đáng thương.
Cứ một tiếng rồi lại một tiếng, dường như rất thê thảm, ánh mắt thì trốn tránh, gợi lên tình thương người mẹ của Dung Lê.
Dung Lê ngẫm nghĩ một lát liền chạy vội lên tầng cầm hai túi snack cá khô xuống, cô bẻ thành miếng nhỏ sau đó đút cho mấy bé mèo ăn.
Mấy bé mèo chen lấn nhau, vui vẻ kêu liên tục.
Ban đầu các bé mèo rất sợ cô, khi thấy cô thì run rẩy co rúm lại.
Nhưng sau khi được cô cho ăn cá khô xong thì mấy bé mèo con không còn nháo nhào nữa, chỉ nhìn cô rồi kêu meo meo, giống như đang bày tỏ sự yêu thích với cô vậy.
Đám mèo nhỏ này, vừa được hời là tỏ ra ngoan ngoãn ngay. Dung Lê xoa đầu mấy bé mèo, nhẹ nhàng trấn