“Chuyện này không thể trách tôi được. Tống Tuân Thanh tôi nói anh nghe, không biết là ai thất đức bỏ thứ đó ở khu thực phẩm nữa.” Dung Lê đi sau Tống Tuân Thanh, trong khi anh đang chậm rãi đẩy xe hàng, cô nhỏ giọng bức bối nói: “Đáng lên án! Tôi phải đăng chuyện này lên Weibo!”
Anh thản nhiên đưa mắt liếc nhìn cô nói: “Được thôi.”
Dung Lê: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những lúc Dung Lê căng thẳng thường nói rất nhiều, cứ liên tục cằn nhằn chẳng khác gì dáng vẻ ngày xưa, thế nên anh liền kiên nhẫn nghe cô nói, chỉ thỉnh thoảng trả lời lại một hai câu.
Thực ra da mặt Dung Lê rất dày, tư tưởng rộng rãi, lúc gặp lại Tống Tuân Thanh còn vô tư nhắc tới mấy chuyện lên giường này kia, nhưng đó là lúc chỉ có hai người với nhau, khác với việc bị “mặt mo” ở nơi công cộng như này... Đúng là xấu mặt dân làm nghệ sĩ như cô, mặc dù cô chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé thôi.
Quan trọng nhất là chuyện hôm nay rất xấu hổ, chỉ sợ Tống Tuân Thanh sẽ tự luyến cho rằng cô đang quyến rũ anh, vậy nên cô cần phải nói thêm vài câu để tỏ rõ lập trường.
Trên đường trở về, Dung Lê nhận được một cuộc điện thoại: “A lô, xin chào, là cô Lâm Phỉ đúng không?”
Dung Lê: “?”
Dung Lê nhíu mày hỏi: “Lâm Phỉ nào?”
“Tôi không nhầm số điện thoại đâu.” Đầu dây bên kia là tiếng nói mộc mạc chất phác của một người đàn ông trung niên: “Lâm trong Song Mộc Lâm, Phỉ trong Văn Thải Phỉ Nhiên*. Ở đây có một đơn hàng chuyển phát nhanh, có phải của cô không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*: Văn chương xuất chúng)
Đấy không phải là vai diễn của cô sao?
Đơn hàng chuyển phát nhanh này từ đâu đến? Chẳng lẽ là xuyên sách?
Trước kia Dung Lê từng đọc không ít tiểu thuyết xuyên sách trên trang Lục Giang nhưng dù sao đó cũng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Nếu cô là nhân vật trong đó thì ít nhất phải ở mảng đô thị thanh xuân mới đúng.
“Cô có một đơn hàng chuyển phát nhanh, địa chỉ là khách sạn Khải Ân Lai, tôi gửi ở quầy lễ tân cho cô nhé, là một chiếc hòm rất lớn, phiền cô đừng quên ký nhận.”
Sau đó điện thoại kêu bíp vài tiếng, cúp máy luôn.
Dung Lê buồn bực, bây giờ cô chỉ là một con kiến hôi, tuy rằng thi thoảng cũng có fans gửi quà nhưng đều gửi tới chỗ Trình Thích để thống nhất xử lý. Sao lần này lại gửi thẳng tới khách sạn, hơn nữa còn biết cả địa chỉ của cô? Đậu má, còn là một cái hòm cực lớn, không lẽ là bom do anti-fan gửi tới?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ thể cô không kìm được mà run lên.
Chiếc xe Cayenne vững vàng lao nhanh trên đường lớn, Tống Tuân Thanh nhìn thẳng để lộ góc nghiêng tinh xảo và đường cong xương hàm dưới thanh tú, gầy gò. Anh hơi cụp mắt nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi nghi ngờ có anti-fan gửi bom đến, lại còn biết tôi đóng vai Lâm Phỉ.”
Tống Tuân Thanh: “...”
Tống Tuân Thanh lắc đầu bật cười, chậm rãi nói: “Thế thì chúng ta không nhận nữa.”
“Không không không.” Dung Lê thấy thế lại không vui, cô thong thả nói: “Đằng nào dạo này cũng không có gì kích thích, để tôi xem thứ đó có thể cho tôi bất ngờ thú vị gì đi.”
Nhưng đến khi nhận được cái rương khổng lồ kia, Dung Lê lại có chút chần chừ không dám mở, không phải cô chưa từng nhận được những món đồ như búp bê dính máu, rồi cả mô hình rắn như thật, lần nào cũng dọa cô sợ chết khiếp.
Tống Tuân Thanh liếc cô một cái, xắn tay áo lên, mượn kéo của cô gái quầy lễ tân để mở luôn cái hòm ra. Cô gái nhỏ đã bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp trai như thế, vội vàng gọi đồng nghiệp của mình đến, che miệng, đưa mắt ngại ngùng nhìn lén anh vài lần.
Sau khi mở ra thì phát hiện bên trong có mười túi lớn đựng thức ăn nhập khẩu dành cho mèo, còn có một tấm thẻ.
Tống Tuân Thanh đọc tấm thiệp xong, chân mày càng nhíu chặt hơn, sắc mặt nặng nề để lộ vẻ không vui.
Dung Lê cướp lấy.
Trên tấm thiệp viết: [Gửi tặng Lê Lê - người luôn có tấm lòng yêu thương động vật, những chú mèo đang chờ em đến cho ăn rồi đấy -- Lận Bình]
Dung Lê đang lo không có thức ăn cho mèo thì Lận Bình tựa như một cơn mưa rào đến đúng lúc, khiến cô không khỏi hé môi cười.
Nụ cười dịu dàng này rơi vào trong mắt Tống Tuân Thanh khiến anh càng khó kìm được sự khó chịu trong lòng, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng hơn, anh hỏi thẳng: “Giữa em và Lận Bình có chuyện gì?”
Dung Lê nhún vai, mặc kệ anh đang nổi cơn ghen vô cớ.
Cô im lặng một lúc mới trả lời: “Quan hệ bạn bè bình thường thôi.”
Tống Tuân Thanh gật đầu, sắc mặt không dịu đi chút nào, lạnh nhạt nói: “Tốt nhất em không nên nói dối tôi, nếu không người tiếp theo không thể lăn lộn ngoài kia chính là anh ta đấy.”
??
Người tiếp theo là sao?
Hai người bước vào thang máy, cảm xúc của Tống Tuân Thanh vẫn không ổn lắm, tựa như một cơn mưa giông sắp ùn ùn kéo tới. Anh bất ngờ ép cô vào góc khuất của thang máy, cơ thể đàn ông nặng nề đột ngột đè xuống.
Dung Lê nhấc chân đá anh một cái theo bản năng, gã đàn ông thối tha này lại nổi cơn điên gì vậy? Trong thang máy còn có camera giám sát, để bị chụp được thì chết chắc!
Nhưng anh lại không để ý đến sự giãy giụa của cô, kéo hai tay cô ra sau lưng rồi ghìm chặt, tay còn lại mạnh mẽ siết lấy cằm Dung Lê, môi lưỡi ngang ngược hạ xuống một lần nữa, vừa nóng bỏng lại vừa đa tình.
Dung Lê bị ép phải ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng run rẩy.
Giằng co hai phút đồng hồ, Tống Tuân Thanh mới buông cô ra.
“Tống Tuân Thanh, anh dở hơi vừa thôi!” Dung Lê trừng mắt nhìn anh, rút khăn giấy lau thật mạnh khóe miệng mình.
Tống Tuân Thanh nhìn thấy động tác này của cô cũng không giận, chỉ khẽ cong môi.
“Làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì hết, anh có thể bớt làm những trò kỳ quái đi được không?” Dung Lê nhìn thằng vào mắt anh: “Hay là anh có tuổi rồi nên trong lòng cô đơn, muốn tìm bạn tình?”
Dù Dung Lê biết rõ Tống Tuân Thanh khinh thường việc đi tìm bạn tình, anh đã từng nói chỉ muốn làm chuyện thân mật nhất với người mình yêu, nhưng cô vẫn muốn nói như thế… bởi vì dựa vào đâu mà anh muốn làm gì thì làm cái đó, để mặc cô chịu đựng?
Cô dốc hết sức mình nói ra những lời trái lương tâm ấy là vì muốn chọc giận anh.
Ánh mắt Tống Tuân Thanh lưu luyến bên môi cô vài giây, con ngươi tĩnh lặng.
Dung Lê sửa lại cổ áo, liếc nhìn anh một cái: “Tôi nói cho anh biết, tín ngưỡng cuộc đời tôi chính là ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ. Chuyện của chúng ta đã qua rồi thì chính là đã qua rồi, anh đừng có mà nghĩ ngợi linh tinh. Tống Tuân Thanh, anh còn hôn tôi nữa thì anh không phải là đàn ông, tôi sẽ coi thường anh, tốt nhất là anh…”
Thang máy kêu “ting” một tiếng, đã tới tầng mười bốn.
“Ưm...”
Dung Lê khó khăn lắm mới nói được nửa câu đã bị bàn tay mạnh mẽ của đàn ông che lại. Ngay sau đó cô cảm thấy trời đất quay cuồng, tay Tống Tuân Thanh luồn qua đùi cô, sau đó bế ngang cô lên. Cô giãy giụa kịch liệt trong lòng anh nhưng không thể trốn thoát.
Dung Lê vùng vẫy muốn nói tiếp, nhưng lại thấy Tống Tuân Thanh nhướng mày, giọng nói không chút tình cảm vang lên.
“Em còn tiếp tục lộn xộn nữa là tôi sẽ ‘xử’ em