Lâm Gia Lăng và Trình Thích nhìn nhau một cái, cười ranh mãnh: “Không quấy rầy hai người nữa!”
Lâm Gia Lăng còn nói thêm một câu: “Đêm còn dài, hai người cứ thoải mái nhé!”
Trên đầu Dung Lê toàn là: ???
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô quen bạn bè kiểu gì thế này, thêm cả con bé Trình Thích nữa...
Tống Tuân Thanh đã đi vào, nhìn bóng lưng Lâm Gia Lăng dắt díu Trình Thích đi xa, tò mò hỏi: “Sao người đại diện của em không có ở đây?”
Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, chị Tất lại rất có trách nhiệm, đáng ra phải ở bên cạnh Dung Lê bàn bạc đối sách mới phải.
“Chị ấy xin nghỉ về quê rồi, ở huyện Khê Cốc bên thành phố Lâm, bên đó không có mạng, có lẽ chị ấy cũng không biết chuyện này.”
Chị Tất suốt ngày bận rộn vì cô, thân thiết với cô chẳng khác gì chị em ruột, Dung Lê biết mình không chịu cố gắng, không thể trả cho chị Tất nhiều tiền hơn, cô cũng rất ái ngại.
Chị Tất rất có năng lực, nếu như dồn tâm huyết này cho người khác, có lẽ đã có thể đào tạo ra được siêu sao thương mại rồi.
Mấy chữ “huyện Khê Cốc thành phố Lâm” khiến Tống Tuân Thanh híp mắt lại, anh nhẹ giọng lặp lại: “Huyện Khê Cốc, sao nghe quen tai vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê gật đầu: “Là huyện nghèo có tiếng, anh thường xem tin tức, chắc trong lúc vô tình cũng có nghe qua rồi. Ở đó nghèo lắm, giáo dục thì lạc hậu, chị Tất nói đến cả mì gói trong cửa hàng quà vặt cũng là một vật xa xỉ, chị ấy có thể có được địa vị như ngày hôm nay thật sự không dễ dàng gì.”
Lý do mà chị Tất đối xử tốt với Dung Lê, Dung Lê cũng từng suy đoán, có lẽ một phần lý do là vì hai người bọn họ đều có xuất thân nghèo khổ.
Tống Tuân Thanh không hỏi tiếp về chủ đề này nữa, anh hơi nhíu mày: “Lê Lê, bây giờ em thế nào rồi?”
Nếu như hỏi cô thấy sao về việc Kiều Hy bị rớt đài, vậy phải trả lời là tâm trạng vui vẻ, cực kỳ thoải mái.
Còn nếu hỏi cô có cảm giác gì khi phát hiện đằng sau tất cả mọi chuyện này đều là do anh điều khiển, giúp đỡ cô, vậy chỉ có thể nói, trong lòng cô hơi rối rắm.
Dung Lê chưa bao giờ thích thiếu nợ người khác. Trước đây khi cô chủ động nói chia tay, từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì cô cũng đã thiếu nợ anh rồi, cho nên tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ngặt nỗi, chuyện đời không như cô mong muốn.
Lúc gặp lại nhau, cô cảm thấy anh rất ghét cô, rất căm hận cô. Nhưng quen nhau càng lâu thì cô có thể cảm nhận rõ ràng, anh không hề quên cô, thậm chí còn dành cho cô một tình cảm giống hệt như ngày trước.
Thứ tình cảm này cô không thể nhận được, chỉ mỗi cửa ải của mẹ thôi là đã không qua được rồi.
Dung Lê rất muốn kéo dài khoảng cách với anh, nhưng mà...
Nếu nói gửi thư luật sư là việc anh phải làm, vậy thì giúp cô chăm mèo đã nằm ngoài dự đoán của cô. Thời gian của anh quý giá đến cỡ nào cơ chứ, mỗi một phút mỗi một giây đều có thể tạo ra giá trị hàng triệu, vậy mà anh cứ khăng khăng phải làm những chuyện nhỏ nhặt này cho cô.
Cô không thể không cảm động.
Dung Lê: “Anh không cần phải làm những chuyện này cho tôi đâu, con mèo kia tôi có thể tự chăm sóc được.”
Ánh mắt của người đàn ông trở nên u ám, giống như sâu không thấy đáy, mà dường như ở nơi sâu xa đó lại xuất hiện một số cảm xúc mà cô không thể hiểu. Cũng có lẽ không phải là không thể hiểu, mà là cô không muốn hiểu thôi.
“Lê Lê, anh đã nói rồi, bản chất của anh là con buôn, anh có suy tính riêng của mình.” Người đàn ông khẽ giương mắt lên, giọng nói không cao không thấp, chất chứa sự trầm tĩnh quen thuộc: “Không nhìn ra sao?”
“Gì cơ?”
Người đàn ông gằn từng chữ một, cụp mắt nhìn cô: “Anh muốn theo đuổi em lại một lần nữa, em có đồng ý hay không?”
“Đợi đã!”
Nhằm đề phòng anh lại nói ra những lời quá đáng hơn, Dung Lê cất cao giọng, đánh đòn phủ đầu: “Tống Tuân Thanh, tôi biết anh giúp tôi, tôi cũng rất biết ơn, nhưng hai người chúng ta giống như một tấm gương vỡ vậy, không thể nào hàn gắn lại được. Anh cũng không cần theo đuổi tôi, uổng công thôi.”
“Ai nói gương vỡ không thể lành lại?” Tống Tuân Thanh nhíu mày: “Em nghe những lời ngụy biện này ở đâu vậy?”
“Ít nhất tôi cảm thấy như vậy.” Dung Lê nói: “Tống Tuân Thanh, có lẽ vì anh chưa từng yêu đương nên tự mình đắm chìm vào một cuộc tình, tự cho rằng không thể nào kiềm chế. Nhưng nếu anh thử tiếp xúc với những cô gái khác, anh sẽ phát hiện ra, thật ra tôi cũng chẳng quan trọng đến vậy.”
Những câu nói này của Dung Lê đều là lời thật lòng, cô cảm thấy mình rất bình thường.
Cô cũng từng nghe qua những lời đồn về Tống Tuân Thanh, có nhiều có ít. Nhất là sau khi vào đoàn phim, cô phát hiện có không ít cô gái si mê anh. Có người đồn rằng lâu như vậy không thấy anh hẹn hò, chắc là gay rồi, còn có người nói anh yếu sinh lý, cái gì cũng cũng có, Dung Lê biết những thứ này đều không phải là thật.
Cũng không phải cô chưa từng nghĩ qua, nhiều năm như vậy mà Tống Tuân Thanh cũng không tiếp xúc với người khác, là bởi vì cô hay sao?
Anh đã âm thầm yêu cô rất nhiều năm? Giống như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy.
Giờ thì Tống Tuân Thanh đã chính miệng nói cho cô biết, anh vẫn còn thích cô, tình cảm đó chưa bao giờ thay đổi.
Cô vừa cảm động vì tình cảm của anh, vừa hy vọng không nên như vậy.
Thứ tình cảm đã định trước là mình đầy thương tích như thế này, có được rồi cũng đồng nghĩa với việc sẽ mất đi. Vậy chi bằng đừng bắt đầu, miễn cho cả hai đều bị tổn thương.
Tống Tuân Thanh giương mắt lên, hờ hững nhìn cô: “Ồ? Nói vậy là em có nhiều kinh nghiệm lắm à?”
Anh đứng trước mặt cô, nhướng mày, nhìn xuống từ trên cao: “Hay là em nói tôi nghe xem, so với đống người yêu cũ của em thì tôi thế nào?”
Dung Lê mím môi, muốn dùng những tiểu thuyết ngôn tình cô đã đọc để bịa ra một lời nói dối, nói cho anh biết rằng cô từng hẹn hò với rất nhiều người, cô không thích anh nữa rồi.
... Nhưng cô lại không bịa ra được, đọc sách xong muốn lôi ra sử dụng mới hận rằng mình đã đọc quá ít.
Nhìn thấy dáng vẻ Dung Lê bối rối, Tống Tuân Thanh nở nụ cười vui vẻ. Tất nhiên anh biết, ba năm nay Lê Lê chưa từng hẹn hò với bất cứ người đàn ông nào khác.
Anh cúi đầu xuống sửa lại tay áo của mình: “Lê Lê, em đừng nói chuyện hùng hồn quá, nói không chừng một ngày nào đó, em lại cam tâm tình nguyện gả cho anh đấy.”
Dung Lê: “...”
Dung Lê miễn cưỡng nhếch môi: “Tống Tuân Thanh, anh nên bỏ cuộc đi là vừa.”
Tống Tuân Thanh chỉ cười chứ không nói gì, ánh sáng trong mắt như thể đã nắm chắc phần thắng vậy, Dung Lê cũng không hiểu tại sao anh lại tự tin đến thế. Chẳng lẽ đây chính là dáng vẻ của những kẻ có tiền sao?
Mà bây giờ cô cũng không gọi là có tiền, nhưng cũng không phải là nghèo mạt, sẽ không bị đồng tiền chi phối. Cô thật sự không nghĩ ra được lý do gì mà mình phải lấy anh.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Dung Lê rung lên, vẫn là âm báo tin nhắn Weibo.
Cũng chính là hai người hâm mộ vừa rồi.
@Tiểu tiên nữ Thất Thất của Lê Lê: Chị ơi chị còn ở đó không? Em xin lỗi, vừa rồi em nóng nảy quá, em không suy nghĩ kỹ càng, bởi vì em xót con mèo quá đi mất, cho nên nhất thời kích động. Sau này em nhất định sẽ tin tưởng chị, cũng sẽ tiếp tục yêu thích chị. Chị ơi, chị quên hết tin nhắn vừa rồi đi được không?
@Cô gái tốt hào quang rực rỡ AN: Tiên Nữ Lê ơi, em xin lỗi, em sẽ