Khoảnh khắc giọng nói trầm thấp kia vang lên, Dung Lê còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Tôi là luật sư chịu ủy thác của cô đây.” Tống Tuân Thanh hờ hững lên tiếng: “Theo tình huống tôi biết được, con gái bà nhục mạ cô Dung trước, cấu thành tội xâm phạm danh dự. Bà có chắc chắn muốn truy xét đến cùng không?”
Anh hơi cau mày, khí thế không giận tự uy, tựa như có vô số luồng lạnh băng trôi nổi trong không khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ chỉ vào mặt Dung Lê: “Em… Em gái cô ta ra tay đánh con gái tôi, còn đánh bị thương!”
Dứt lời, bà ta túm đứa con gái như túm gà con, kéo tới trước mặt Tống Tuân Thanh.
Cô gái vừa rồi còn cả vú lấp miệng em vừa thấy Tống Tuân Thanh thì lộ ra vẻ không dám tin, thậm chí còn kinh ngạc trao đổi ánh mắt với bạn mình, bất an cắn môi dưới, lí nhí nói: “Là Tống Tuân Thanh đúng không? Sao con đĩ này lại mời được Tống Tuân Thanh chứ?”
“Chậc, làm gì có khả năng ấy.” Bạn cô ta nhỏ giọng nói: “Có phải người giống người thôi không.”
Tống Tuân Thanh thản nhiên nhìn lướt qua, đôi mắt sâu thẳm chất chứa khí lạnh, tựa như băng tuyết đông cứng ngàn năm. Nhịp tim của cô gái nọ đập như sấm, còn chẳng dám liếc anh thêm một cái.
Lúc này, Tống Tuân Thanh mới tiếp tục dời ánh mắt về phía người phụ nữ: “Căn cứ vào ‘Điều lệ của luật dân sự nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa’, Điều 109 quy định: Sự tự do thân thể và tôn nghiêm nhân cách của công dân chịu sự bảo hộ của pháp luật. Nếu quyền danh dự của công dân chịu xâm phạm thì có quyền yêu cầu đối phương đình chỉ xâm hại, khôi phục danh dự, tiêu trừ ảnh hưởng, nhận lỗi.”
Sau khi điềm đạm nói xong, Tống Tuân Thanh cụp mắt mân mê ngón tay: “Nếu bà nhất quyết muốn cãi lý với tôi thì chúng ta không ngại cùng chờ xem thế nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khí thế của một người khó lòng giả bộ được. Cô gái vươn tay kéo váy mẹ mình, nhắc nhở đối phương: “Mẹ, anh ấy là Tống Tuân Thanh đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, mặt người phụ nữ tái mét, người này lại là Tống Tuân Thanh ư.
Thanh danh của luật sư Tống vô cùng vang dội, là nhân vật đứng đầu thành phố Giang, có biết bao nhiêu người tranh cướp muốn qua lại với anh. Ngay cả chồng bà ta cũng thường xuyên nói nếu có con đường qua lại với văn phòng luật Thiên Cạnh thì không thể nào tốt hơn. Mà thái độ của bà ta vừa rồi hình như đã đắc tội với đối phương?
Dung Lê nhìn ngũ quan tuấn tú của Tống Tuân Thanh, vẫn cảm thấy khó mà dằn lòng nổi. Cảm giác vừa phức tạp vừa kỳ quái nhen nhóm trong tim, tựa như triều dâng, tập kích cô kín không kẽ hở. Mà trong khoảnh khắc ấy, cô đã không còn chỗ nào để trốn.
Sao rõ ràng anh tới để giúp cô mà cô lại thấy càng thêm lúng túng?
Mùi gỗ nhẹ nhàng dễ ngửi vẫn đang chiếm lấy hơi thở của cô. Cô quen mùi này vô cùng, là Bleu de Chanel, cô đích thân chọn cho anh, nói rằng xứng với phong thái của anh nhất.
Người phụ nữ ký biên bản, sau đó dẫn hai cô gái kia rời đi. Cảnh sát muốn tới hỏi chuyện nhưng Tống Tuân Thanh lại hất cằm: “Người của tôi, tôi đưa đi.” Anh nâng tay vẫy Dung Thần, Dung Thần vừa lau khô nước mắt, có một nữ cảnh sát tốt bụng còn giúp cô nhóc rửa sạch lớp trang điểm.
Cảnh sát đã quá quen với Tống Tuân Thanh rồi, anh đến nơi này vốn để làm việc. Cảnh sát gật đầu, giao văn kiện cho anh. Có Tống Tuân Thanh đảm bảo rồi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề nhì nhằng sau đó.
Sau đó, Dung Lê ăn ý đi theo Tống Tuân Thanh ra cửa.
Dung Lê bảo Dung Thần gọi xe về trước, Dung Thần gật đầu, ánh mắt tinh quái vòng vo giữa hai người họ, nhìn thế nào cũng thấy bầu không khí giữa hai người rất kỳ quái. Chưa kể chính cô nhóc cũng nghe danh luật sư kia, không ngờ chị mình lại biết nhân vật cấp cao như thế?
Dung Lê chỉnh đốn tâm trạng, nở nụ cười rạng rỡ như năm xưa, vươn cánh tay trắng nõn nói: “Luật sư Tống, lại gặp mặt nữa rồi.”
Đợi chừng ba giây.
Bầu không khí tựa như đóng băng, hóa thành hai màu đen trắng tĩnh lặng. Tống Tuân Thanh vẫn không bắt tay Dung Lê, cô chỉ đành ngượng ngùng rút tay về.
Dung Lê mỉm cười: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé.”
Không cần biết quá khứ hai người có thân phận thế nào, cô vẫn cần phải bày tỏ biết ơn chân thành mới được.
Tống Tuân Thanh gật đầu, thản nhiên nói: “Còn gì nữa không?”
Dung Lê bỗng ngớ người: “Hết rồi.”
Cô nghiêng đầu, nở nụ cười chói lòa, có gió thổi bông tuyết vương trên tóc, trên đầu vai cô, tựa như hoa lê nở rộ, càng khiến cô đẹp đến bức người. Dung Lê không chú ý bất cứ thứ gì hết, vẫn như trước đây.
Tống Tuân Thanh mỉm cười, lặp lại ngữ điệu của cô, còn hơi cất cao âm cuối: “Hết rồi?”
“Trò chơi của người trưởng thành, chỉ đến vậy thôi chứ không hơn.” Lúc này đã muộn lắm rồi, Dung Lê cảm thấy hơi mệt, giọng nói cũng uể oải: “Dạo này luật sư Tống rảnh lắm à? Không có công việc để làm hay thế nào? Lại còn tự dâng tới cửa làm luật sư cho người ta nữa.”
Lời này thật sự khiến người bối rối, cô cười khẽ.
Tống Tuân Thanh không nhận được đáp án mình muốn, tức đến bật cười, chuyện cũ mơ hồ ập thẳng vào não bộ, khiến giọng anh khàn đi: “Dung Lê, đừng thử khiêu khích tôi.”
Dung Lê ngáp một cái, nhìn trông lười nhác vô cùng: “Luật sư siêu cấp Tống muốn tôi nói gì đây? Mời anh ăn tối à? Ngại quá, tôi phải giảm béo, không ăn bữa tối. Hay anh muốn tôi biểu đạt lòng biết ơn bằng phương thức nào khác? Anh nói cụ thể luôn được không? Tôi ngu lắm, không hiểu ý của anh.”
Tống Tuân Thanh chậm rãi đi về phía cô, mùi gỗ dễ ngửi thoáng cái bao trùm lấy cô, rõ ràng mùi rất thoảng, nhưng lại khiến người ta mơ màng không thôi.
Thật ra trước kia Tống Tuân Thanh không dùng nước hoa, còn Dung Lê không dùng nước hoa thì không chịu nổi. Cô thuộc tên nước hoa còn hơn cả anh đọc điều luật.