Chiếc xe việt dã phi nước đại trên đường lớn, bình minh ló dạng từ phía Đông, sắc trời trắng xám.
Hai tay Kỷ Dũng Đào bị trói vào tay cầm trên cửa sổ ghế sau, máu trên đầu chảy xuống nhuộm đỏ một nửa chiếc áo sơ-mi.
Sở Giá Quân nhấn ga hết cỡ, thỉnh thoảng lại liếc về phía sau: Có cần đến bệnh viện không?
Sở Giá Quân: Mình đi bệnh viện nhé? Đến đó băng bó qua cái đã rồi tìm chỗ nào đấy ăn cơm.
Thường Thục có một quán mì trộn ngon lắm….
Anh Dũng? Anh còn nghe thấy em nói không?
Tai trái của Kỷ Dũng Đào vẫn chưa hồi phục, có lẽ có liên quan đến vết thương ở đầu.
Giọng nói trước mặt dường như rất xa xăm, kèm theo cả tiếng thở dài khe khẽ.
Sở Giá Quân: Anh Dũng, anh đừng nghĩ em sinh ra đã như thế này, em đáng thương lắm.
Một khi em có thể lựa chọn…
Gã cứ lảm nhảm liên hồi: Thế giới này nhiều người xấu như thế, em giới thiệu cho anh nhé, nhiều lắm đấy, đủ để các anh bắt một năm luôn.
Vậy là hời rồi còn gì, anh bắt mình em cũng đâu có tác dụng gì.
Sở Giá Quân: Cả thế giới hàng đống người xấu, sao cứ phải nhắm vào một mình em làm gì? Em đảm bảo sau này sẽ hoàn lương, rửa tay gác kiếm, em viết giấy bảo đảm được chưa? Anh cứ coi như là không biết chuyện của em, quay về nói với đơn vị là anh bắt nhầm người rồi…
Miệng vết thương lại trở đau.
Kỷ Dũng Đào tức giận, thấp giọng nói: Lúc cậu giết người sao lại không sợ chết?
Sở Giá Quân: Em đâu có giết họ chơi đâu, em có mục đích cả mà.
Sở Giá Quân lẩm bẩm: Với lại nhá, em giết được bọn họ mà mấy anh cũng đâu có bắn được em.
Kỷ Dũng Đào: Vậy tại sao lại phải tiếp tục sống như thế? Mua cái thân phận giả, sống một cuộc sống như người bình thường thì chưa chắc cậu sẽ bị bắt.
Sở Giá Quân: Em đâu có được đi học bao giờ, ngoài việc đó ra em có biết làm gì đâu.
Kỷ Dũng Đào không thể nhẫn nhịn thêm nữa: Mẹ nó chứ, đến cả bốc vác ở công trường cũng không biết chắc?!
Một giây sau, tiếng phanh xe vang lên, một pha phanh gấp, người Kỷ Dũng Đào đập mạnh về phía trước.
Bầu không khí trong xe bỗng yên tĩnh trong chốc lát.
Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy ánh mắt của Sở Giá Quân.
Bị ánh mắt như vậy bao phủ, dường như giây tiếp theo thứ đối diện sẽ bị bắn thành trăm mảnh ngay tức khắc.
Sở Giá Quân: Anh nghĩ là em sẽ không giết anh ư?
Tiếp đó, đôi mắt kia nhắm lại, gã cong người, hít thở sâu mấy hồi rồi lắc đầu, khởi động lại xe; ngữ khí của gã khôi phục lại như bình thường, chỉ là giọng nói nhè nhẹ run.
Sở Giá Quân: Anh Dũng, anh đừng tìm đường chết.
Anh còn có mẹ già ở quê mà.
Em mà giết anh rồi thì bà ấy phải làm sao?
Kỷ Dũng Đào: Bà ấy có chồng có con, không có việc cho tôi.
Sở Giá Quân: Sao con người anh lại thế chứ? Chẳng có lương tâm gì hết.
Sở Giá Quân: Hầy, anh Dũng à, lần này em có nhiều đồ chưa đem theo lắm, phải làm thế nào nhỉ? Hì hì… xe sắp hết xăng rồi, anh có thẻ xăng không? Có đem theo tiền không?
Sở Giá Quân: Cho em mượn một ít nhá, sau này em sẽ trả lại cho anh.
Haizz, chắc phải dựa vào tiền lương hai trăm chín của anh để sống một thời gian rồi đây.
Sở Giá Quân: Anh Dũng? Anh Dũng à? Anh đừng giận em mà, em thật sự hết cách rồi.
Haizz, anh muốn cái gì? Đợi em có tiền rồi, em cho anh hết…
Lời còn chưa dứt, một đôi tay bị còng lại từ phía sau vòng qua cổ gã, kéo ghế sát lại hòng bóp cổ; Sở Giá Quân vùng vẫy, xe mất thăng bằng, đánh võng trên đường lớn.
Cú thắng xe đột ngột vừa nãy làm cho tay nắm cửa kính xe nới lỏng, còng tay móc ở đấy cũng theo đó trượt ra ngoài.
Gã vùng vẫy thoát khỏi tay Kỷ Dũng Đào, chưa kịp ổn định tay lái thì tóc bị túm từ đằng sau, người kia đang túm tóc đã, đập mạnh đầu gã vào vô lăng.
Cứ mỗi lần đầu gã va vào vô lăng, tiếng còi xe nực cười lại vang lên, Sở Giá Quân dùng hết sức lực đẩy anh ra, máu chảy đầy trên mặt.
Thế nhưng mục tiêu của Kỷ Dũng Đào không phải gã, trong tình huống như này mà muốn đấu tay đôi với đối phương là một canh bạc rủi ro, mục tiêu của anh là vị trí ghế phụ – phía dưới ghế phụ của chiếc xe có một khẩu súng dự phòng, chỉ cần lấy được súng…
Kỷ Dũng Đào nhảy từ ghế sau lên ghế trước, cánh tay bị còng lần xuống gầm ghế.
Sở Giá Quân ôm đầu, rút dao ra trong khi cơn chóng mặt đang bủa lấy gã, đâm vào vai người đàn ông; cả người Kỷ Dũng Đào đã leo lên ghế phụ, vai trái bị người kia đâm cho một nhát.
Cũng chính vào lúc này, tay anh rờ được vào khẩu súng dưới gầm ghế.
Anh quay người lại, giơ súng nhắm thẳng vào Sở Giá Quân.
Chỉ nghe được keng một tiếng, con dao găm mở nòng súng ra.
Giây tiếp theo, bàn tay cầm dao bị hất ra, con dao găm rơi xuống dưới máy ly hợp; một chân Sở Giá Quân đá vào bụng anh, thân xe rung lắc dữ dội, Kỷ Dũng Đào bị đá vào cánh ghế phụ, cánh cửa cũng bị lực mạnh va chạm mà mở bung ra.
Trên chiếc xe mất kiểm soát đang chạy đến gần vách đá theo quán tính, nửa người Kỷ Dũng Đào thò ra ngoài xe, vai anh thậm chí còn bị cọ xát xuống mặt đường.
Xe mất kiểm soát rất nhanh đã áp sát vách núi, nửa người anh lơ lửng trong không trung, nghe được tiếng gió rít bên dưới vách núi.
Cũng chính lúc đó, anh giơ súng lên, nhắm chuẩn vào Sở Giá Quân.
Người kia cũng tìm nhặt lại con dao, lao về phía Kỷ Dũng Đào.
Thế nhưng, so với dao thì súng càng nhanh hơn.
Nòng súng đen ngòm gần trong gang tấc.
Kỷ Dũng Đào bóp cò.
Nãy giờ Sở Giá Quân vẫn giữ nguyên biểu cảm, đôi mắt gã hơi mở to.
Cùng lúc đó, cả hai người đều nghe thấy thứ âm thanh làm thay đổi quỹ đạo của số phận – tiếng kẹt đạn.
Khẩu súng cổ lỗ sĩ đó bị kẹt đạn rồi.
Đôi môi Sở Giá Quân run bần bật.
Gã hơi lùi lại về phía sau, đôi mắt bị màu máu nhuộm hồng giờ đây đang đầy vẻ khó tin.
Bờ môi run lên càng dữ dội, cuối cùng nó cũng thốt ra âm thanh…
Đó là tiếng gầm của con thú, xé nát bầu không khí tĩnh lặng của buổi bình minh, là tiếng kêu của kẻ điên, là tiếng khóc thét của đứa trẻ.
Rất nhiều, rất nhiều năm về sau, tiếng kêu gào dai dẳng, thảm thiết đến đau thấu tâm can đó vẫn luôn tồn tại trong từng cơn ác mộng của anh.
Tiếng thét không hề giống với thứ tiếng mà con người có thể thốt ra, khuôn mặt của người kia tức giận tột cùng, trông như người đang biến thành quỷ trong các câu chuyện ma thời cổ đại – mái tóc dài buông xõa bết lại vì máu, dính chặt vào mặt gã, cùng với tất cả nỗi tuyệt vọng, sự thất vọng, suy sụp và bất lực dồn về phía Kỷ Dũng Đào.
Sở Giá Quân vừa la hét vừa nhào về phía anh, Kỷ Dũng Đào hoàn toàn không nhìn rõ phía trước, chỉ có thể cảm nhận được cơn đau nhói nơi vùng bụng, một nhát, hai nhát, ba nhát – người kia giữ anh ở ranh giới giữa trong và ngoài xe, dùng dao găm đâm anh ba nhát.
Một trong số đó hẳn đã đâm trúng cơ quan quan trọng, hô hấp của Kỷ Dũng Đào thay đổi ngay tức khắc, không khí nhanh chóng thoát ra khỏi phổi anh, không thể tiếp tục ở lại trong cơ thể.
Anh không còn cách nào khác, phải nắm chặt tay Sở Giá Quân, giữ con dao lại trong người, tránh để nó bị rút ra.
Hai mắt Sở Giá Quân ầng ậng nước, giống như dòng xoáy trong máy ép hoa quả, khiến cho tất cả những dịu dàng và hy vọng của trước đây đều bị quay thành nát bấy – gã bỏ con dao, để nó cắm vào cơ thể Kỷ Dũng Đào, sau đó giật lấy khẩu súng kẹt đạn của anh, dí nòng súng vào trán người đó, điên cuồng bóp cò khẩu súng không thể nhả đạn.
Sau đó, gã giống như con rối bị đứt dây, không có sức lực ngã rạp lên người anh, đầu tóc bết máu dính lên người.
Sở Giá Quân nằm trên người anh khóc rống lên.
Gã khóc rất lâu, khóc đến toàn thân kiệt sức.
Anh biết rồi chứ?
Biết rằng tại sao em lại không giết anh, tại sao lại ở lại chung cư sông Ái Nha rồi chứ?
Xin anh đấy, hãy nói rằng anh biết đi.
Gã mệt mỏi đứng dậy, máu chảy ra từ chân tóc, rơi lên khuôn mặt của người đàn ông.
Kỷ Dũng Đào hô hấp ngày càng trở nên khó khăn, mỗi lần không khí đi vào phổi đều hệt như đi qua một ống thổi bị vỡ.
Con dao đâm vào bụng quá sâu, mũi dao hướng lên trên đâm thẳng vào góc dưới lá phổi trái.
Thế nhưng ý nghĩ giết người lại đến quá nhanh.
Kỷ Dũng Đào rút dao găm ra khỏi phần bụng, đâm về phía gã – Sở Giá Quân nắm lấy lưỡi dao đang hướng về phía mình, ngón tay bị con dao cắt trúng.
Người kia vốn đang lơ lửng nửa người ra ngoài, nhưng lúc này cả người đang trượt khỏi xe, lăn xuống vách núi dọc theo đường cái, biến mất vào trong khu rừng bên dưới.
Kỷ Dũng Đào nghe thấy tiếng thét của gã, nhìn thấy gã vươn tay ra muốn giữ lấy anh.
Nhưng mọi thứ đã quá trễ rồi.
-
Vì vụ việc ở triển lãm vàng nên triển lãm trang sức ở Thành