Kỷ Dũng Đào cảm giác dạo gần đây sàn nhà hơi ẩm ướt.
Mùa đông lạnh và ẩm ở phía Nam làm sàn gỗ hỏng nhanh, một góc sàn ở phòng khách đã lồi lõm cả rồi.
Hôm nào có thời gian phải đánh sáp mới được, nếu để mục nát thì rất phiền phức.
Kỷ Dũng Đào không hề hay biết, ở khoảng trống dưới sàn gỗ trong chính căn nhà của mình chất đầy tiền mặt và súng ống.
-
Hứa Phi hầu như ngày nào cũng ngủ đến chiều mới dậy, vừa ngáp vừa vò đầu đi rửa mặt đánh răng.
Buổi tối gã lại không ngủ được, xem tivi đến tận khuya.
Có lúc Kỷ Dũng Đào trực ban thâu đêm, lúc về nhà thấy tivi trong phòng khách vẫn sáng còn Hứa Phi đang ngủ gục trên ghế sô pha.
Số lượng đĩa phim bên cạnh tivi ngày càng nhiều, Kỷ Dũng Đào không biết Hứa Phi lấy đâu ra nhiều tiền mua băng đĩa như thế, hỏi thì cậu ta nói là tiền mình đi làm thêm kiếm được trước khi nhập học.
Kỷ Dũng Đào: Buổi tối đi làm đừng về muộn quá.
Có biết lần trước tìm thấy người chết trên sông rồi không?
Sở Giá Quân: Em có đi xem đấy! Ngâm lâu đến nỗi trương phồng lên, cả người trắng bệch…
Kỷ Dũng Đào véo tai gã: Có thời gian đi xem người chết mà không có thời gian dọn dẹp phòng ốc à?! Gián bò vào trong cốc uống nước rồi kìa, sao gián không ăn thịt cậu luôn đi nhỉ!
Sở Giá Quân mặt mũi ủ rũ bị đá đi quét sàn, nơi gã từng ở trước khi luộm thuộm như chuồng chó.
Kỷ Dũng Đào bảo, đừng nói là cậu coi nhà anh là nhà khách, ngày nào cũng đợi có người đến dọn dẹp đấy nhé?
Cách ngày nhập học vẫn còn hai tuần, sau khi vào học, “Hứa Phi” sẽ dọn vào ký túc xá, mỗi tuần chỉ quay về hai ngày rưỡi, thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật.
Kế hoạch của Sở Giá Quân rất rõ ràng – chuyển dần trang bị ở nhà Kỷ Dũng Đào ra ngoài, điều tra ngân hàng nào ở thành phố A thích hợp để ra tay, tập hợp người rồi đi cướp.
Không giống với thị trấn nhỏ trước đây, thành phố A là thành phố lớn, rất giàu có, như một miếng thịt đầy mỡ.
Chỉ cần lên kế hoạch chu đáo cẩn thận một chút thì miếng thịt này có thể ăn rất lâu, lúc ăn chắc chắn cũng rất thú vị.
-
Gã tìm được một cửa tiệm ở ngoài đường Tam Trạm, tu sửa lại thành nhà hàng đồ Tây, dùng làm địa điểm tập kết của băng nhóm.
Tiền và trang bị chuyển từ nhà Kỷ Dũng Đào ra cũng có thể để ở đây trước.
Về chuyện tìm đồng bọn, chỗ nào cũng có côn đồ địa phương, từ kẻ móc túi, bọn trộm xe cho đến cướp của giết người, đám người này đều có thể giúp đỡ kéo đường dây và địa bàn.
Nhưng lần gây dựng địa bàn này của Sở Giá Quân rất không thành công.
Tên tuổi của gã ở trong nghề rất nổi, vốn dĩ có rất nhiều người bằng lòng theo gã kiếm ăn – thế nhưng chuyện giết đồng bọn trước đó đã khiến thanh danh của gã rơi xuống đáy vực.
Quy tắc trong giới này chính là như thế, ai bị tuồn ra chuyện xích mích nội bộ giết đồng bọn mà còn muốn lập nhóm lần nữa thì rất khó.
Dù có cho bao nhiêu tiền đi nữa cũng vô ích, người trong ngành đều biết lời nói của tên đó không đáng tin.
Kỷ Dũng Đào cảm thấy mấy ngày nay Hứa Phi cứ ủ rũ không vui.
Kỷ Dũng Đào: Có phải là lúc đi làm bị người khác bắt nạt rồi không?
Sở Giá Quân gật đầu cho qua.
Kỷ Dũng Đào vắt áo lên vai, kéo cậu em họ đứng dậy: Đi, qua chỗ làm của cậu xem nào.
Kỷ Dũng Đào vẫn chưa biết gã làm thêm ở chỗ nào, chỉ nghe loáng thoáng hình như làm bưng bê dọn dẹp ở nhà hàng nào đấy.
Sở Giá Quân không lấp liếm qua mắt được, đành phải đưa Kỷ Dũng Đào đến đứng trước cửa nhà hàng đồ Tây.
Nhìn từ bên ngoài, chỗ này chỉ là một nhà hàng bình dân vắng khách, bán bánh mì và sườn heo chiên.
Hai nhân viên phục vụ mặt mũi tối sầm dựa vào cửa ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thấy có khách đến cũng không chào hỏi một câu.
Kỷ Dũng Đào: Quản lý của các cậu là ai?
Hai người phục vụ đều nhìn Sở Giá Quân, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, thần sắc bối rối.
Sở Giá Quân kéo Kỷ Dũng Đào ra: Thôi bỏ đi anh Dũng, thực ra cũng chẳng có gì to tát!
Kỷ Dũng Đào muốn đợi quản lý đến giải thích cho ra lẽ, không giải thích được thì gọi người đến kiểm tra giấy phép của cửa hàng này.
Sở Giá Quân: Bỏ đi thôi, thực ra em cũng không định làm ở đây nữa!
Ngồi trên ghế sau xe máy, Sở Giá Quân dựa vào lưng của Kỷ Dũng Đào, im lặng hồi lâu không lên tiếng.
Kỷ Dũng Đào: Người nhà cậu lo cậu ra ngoài bị bắt nạt nên mới giao cậu cho anh chăm sóc.
Kỷ Dũng Đào: Có gì ấm ức thì cứ nói với anh.
Cậu đến đây học chứ đâu phải đến chịu khổ.
Sở Giá Quân úp mặt vào lưng anh, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Kỷ Dũng Đào: Sao hôm nay ít lời thế?
Sở Giá Quân: Anh Dũng, sao anh lại một mình rời quê đến đây làm cảnh sát?
Trong khoảng thời gian này, Sở Giá Quân phát hiện ra một điều kỳ lạ - đối với bản thân gã mà nói đây chắc chắn là chuyện tốt.
Đó chính là, Kỷ Dũng Đào cũng một thân một mình ở nơi đất lạ quê người sinh sống.
Vốn dĩ gã còn lo lắng Hứa Phi sẽ còn họ hàng nào khác ở đây, hoặc là Kỷ Dũng Đào còn có người thân vẫn liên lạc với người nhà ở quê.
Nhưng bây giờ xem ra, hai người họ giống như trôi dạt từ quê hương đến thành phố phía Nam này, trở thành hai người sống trên một hòn đảo cô độc.
Kỷ Dũng Đào ngồi thẳng lưng, hình như vừa cười ra tiếng.
Kỷ Dũng Đào: Bọn họ chưa kể với cậu chuyện nhà anh à?
Sở Giá Quân: … em không hay nghe mấy chuyện gia đình như thế lắm.
Kỷ Dũng Đào: Bố mẹ anh chia tay, anh ở với mẹ.
Về sau mẹ anh tái hôn với người cùng quê, lúc đó anh đang học cấp Hai, nói lớn cũng không lớn mà bảo nhỏ cũng không phải, cứ ở nhà thì cũng không hay lắm nên theo một người đồng hương ra ngoài lăn lộn.
Kỷ Dũng Đào: Cái năm mới đi làm thì có về nhà gặp mẹ một lần, lúc đấy lúng túng khó xử lắm, người đàn ông kia ngồi ở sô pha hút thuốc, con của bọn họ không quen biết anh, mẹ cũng ngại chào hỏi.
Gặp mặt xong thì anh mua vé quay về luôn.
Sở Giá Quân: Bao nhiêu năm vậy rồi anh vẫn ở một mình à?
Kỷ Dũng Đào: Quen rồi.
Sở Giá Quân: Không ghét em hả?
Kỷ Dũng Đào: Tất nhiên là không rồi, thêm một người cũng vui hơn.
Cậu ít cũng phải ở đây 4 năm chứ nhỉ?
Sở Giá Quân: … sắp vào học rồi, em phải chuyển đi.
Kỷ Dũng Đào: Cuối tuần có về không?
Sở Giá Quân: Có chứ, đương nhiên là về rồi.
Ban đầu Kỷ Dũng Đào chọn học trường cảnh sát là vì anh cảm thấy công việc này có thể khiến cuộc sống trở nên bận rộn.
Cuộc sống bận rộn thì con người sẽ không có sức để nghĩ đến mấy thứ không đâu nữa.
Ngày nào về đến nhà cũng mệt lử, nằm xuống là ngủ - nếu ngủ không say thì sẽ rất khó chịu, nhiều năm như vậy một thân một mình ở bên ngoài, nỗi cô đơn tích tụ lại chẳng khác nào bị bóng đè, bao trùm lên khắp cơ thể.
Kỷ Dũng Đào không dám nghĩ đến tình hình ở nhà mẹ.
Bà ấy với người chồng hiện giờ có một gia đình mới, có đứa con thuộc về riêng họ.
Kỷ Dũng Đào giống như một linh kiện lỗi thời đã hết hạn sử dụng, không có cách nào sánh được với cuộc sống đó.
Bà ấy sẽ đan áo len cho bọn trẻ, đón đưa chúng tới trường, cùng chúng đi công viên, ngày ngày nấu cơm ngon canh nóng cho chúng.
Còn bọn trẻ, cho dù chúng có về muộn thế nào đi nữa thì trong nhà vẫn luôn sáng đèn.
Xe dừng lại đợi đèn đỏ, anh nhìn thấy một nhà ba người đang băng qua vạch kẻ đường.
Giọng của Hứa Phi truyền đến từ phía sau: Anh Dũng, sao anh không tìm một gia đình cho riêng mình?
Kỷ Dũng Đào: Anh không biết phải làm sao để xây dựng một gia đình.
Sử Giá Quân: Gia đình không phải là… tìm một người phụ nữ, sinh con đẻ cái, thứ hai tư sáu anh rửa bát thứ ba năm bảy em quét nhà sao.
Kỷ Dũng Đào: Anh không có thời gian chơi cùng con cái.
Sở Giá Quân: Vậy tìm một chị gái không muốn sinh con là xong.
Kỷ Dũng Đào: Thế thì không phải giống cậu với anh bây giờ cùng sống qua ngày đó sao?
Sở Giá Quân lặng người.
Kỷ Dũng Đào cảm thấy buồn cười: Nếu đây là một “gia đình”, cậu có bằng lòng không?
Sở Giá Quân đáp như thể đó là điều đương nhiên: Em bằng lòng chứ.
Lần này đến lượt Kỷ Dũng Đào lặng người.
Đèn đỏ chuyển xanh.
Anh khởi động lại xe máy, đưa Hứa Phi về nhà.
Kỷ Dũng Đào: Được thôi, vậy anh cũng bằng lòng.
Cả hai người cùng bật cười.
Ở bên kia sông Ái Nha, có một trường tiểu học dành cho con của công nhân đang tan học.
Xe lái rất chậm, di chuyển khó khăn giữa dòng người đông đúc.
Sở Giá Quân đưa mắt nhìn giao lộ, nhìn rất xuất thần.
Kỷ Dũng Đào gọi gã: Nhìn gì thế? Nhìn đến nỗi người duỗi thẳng rồi kìa, nhìn thấy gái xinh rồi hả?
Sở Giá Quân: Không nói cho anh biết.
Vừa rồi gã nhìn kho bạc ở bên kia giao lộ, lên kế hoạch sẵn cho tuyến đường ra tay đầu tiên.
Kỷ Dũng Đào: Hai tuần sau cậu nhập học, anh sẽ xin nghỉ phép trước đưa cậu đến ký túc xá.
Sở Giá Quân cười hì: Nếu xin nghỉ được thì tốt quá.
Sở Giá Quân tựa đầu vào lưng anh, trong lòng thầm nghĩ, cả tháng tới anh đừng mong có thời gian chợp mắt nữa.
-
Kỳ nghỉ đông sắp kết thúc, Kỷ Dũng Đào bắt đầu mỗi sáng đều gọi gã dậy.
Kỷ Dũng Đào: Hôm nào cũng ngủ đến chiều mới dậy y như bọn lông bông, đi học vẫn ngủ thế này à?
Sở Giá Quân mặc áo lót quần đùi ôm chăn không muốn rời giường, cả người lẫn chăn bị kéo xuống đất.
Kỷ Dũng Đào: Vô tổ chức vô kỷ luật, dậy đi, ăn bánh bao nhân thịt cừu.
Sở Giá Quân bị lôi dậy, từ trên giường rớt xuống hai chai Cocacola thủy tinh.
Kỷ Dũng Đào tưởng mình nhìn nhầm, cầm lên xem lại thật kỹ.
Kỷ Dũng Đào: Dùng tiền tiêu vặt để mua cái này hết hả? Không cần trả lại chai à?
Sở Giá Quân vừa ngáp vừa mặc quần: Em tìm được một công việc mới.
Kỷ Dũng Đào nhìn tờ giấy thông báo bị đè dưới lớp thủy tinh, ngày mốt nhập học: Cậu sắp đi học rồi, còn làm thêm cái gì…
Sở Giá Quân: Anh Dũng, em ngoại trú mà.
Kỷ Dũng Đào: Đến khu Đông Thành mới tốn cả tiếng rưỡi mà ngoại trú? Phải bắt xe số 51 đến đường Bắc Kinh trước, rồi…
Sở Giá Quân hai mắt sáng lên: Mình đi dạo siêu thị ở đường Bắc Kinh đi? Trong đấy có quán cà phê với bánh kem socola!
Kỷ Dũng Đào: Sao không nói là đến siêu thị Hữu Nghị luôn đi? Tiền của cậu là cướp ngân hàng mà có chắc? Dậy mau!
Hai người ngồi xổm trước cửa tiệm nhỏ dưới lầu ăn hai lồng