Sau khi rời khỏi Ngân hàng ở đường Phúc Dân, gã bảo Trần Tiểu Hổ cầm tiền chạy.
Trần Tiểu Hổ đơ người một lúc, cứ nghĩ câu đó có nghĩa là chia nhau ra chạy.
Sở Giá Quân mặt không chút biểu cảm: Tao đi xử bọn kia.
Trần Tiểu Hổ mới nhận ra ý của gã là đám người dám nẫng tay trên ở kho bạc đầu cầu.
Trần Tiểu Hổ: Một mình em rút theo kế hoạch cũ à?
Sở Giá Quân cúi đầu thu dọn trang bị: Ừ.
Trần Tiểu Hổ: Rồi mình tập trung ở đâu?
Sở Giá Quân: Ừ.
Sở Giá Quân đã không còn tâm tư nói chuyện với hắn nữa, thậm chí gã còn không nghe rõ câu trước đấy Trần Tiểu Hổ hỏi gì, lúc này trong đầu gã bùng lên một cơn thịnh nộ, quét sạch hết lý trí.
Trần Tiểu Hổ: Cảnh sát sẽ đi bắt bọn chúng trước, phải không?
Sở Giá Quân mất kiên nhẫn, cười: Bọn chúng mấy cân mấy lạng tao biết cả, mày chỉ cần làm theo kế hoạch, chắc chắn sẽ thoát được.
Trần Tiểu Hổ: Nếu không thoát được thì sao?
Sở Giá Quân: Thì ăn đạn chứ sao.
Trần Tiểu Hổ: ……
Sở Giá Quân: Mày sợ à?
Trần Tiểu Hổ: Em không sợ.
Sở Giá Quân: Mày không cần phải sợ.
Sở Giá Quân: Nhớ lấy, chỉ cần tao còn ở ngoài, tao sẽ tìm cách cứu mày ra.
Sở Giá Quân kéo cửa đi ra ngoài.
Và rồi, hắn vẫn nhanh hơn Lưu Vĩ Đức một bước, giết chết một người của đám kia ở trong trung tâm bách hóa.
-
Phòng Bình bước qua con hẻm nhỏ tối đen như mực.
Hắn vừa đi ra từ cửa sau vũ trường dưới lòng đất mà người tình cũ của hắn mở, không biết bước tiếp theo sẽ đi về đâu.
Bên ngoài toàn là cảnh sát đang đuổi theo hắn.
Để cướp cái kho bạc đó, hắn đã lên kế hoạch cả nửa năm nay, chuẩn bị làm một vố lớn cho ả xem.
Người tình cũ của hắn rất ngưỡng mộ bọn người liều mạng đó, trên bàn phòng khách nhà cô ta đầy những mẩu báo về nhiều vụ án lớn khác nhau, trong đó, vụ của “Mặt Nạ” được cô ta coi là một kiệt tác.
Phòng Bình giờ đã nhiều tuổi, hắn đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn chưa có một công việc chính đáng, cũng không có người nhà giới thiệu đối tượng cho hắn.
Cô người tình cũ mở vũ trường này là người phụ nữ duy nhất duy trì quan hệ mập mờ với hắn, thế nhưng cô ta cũng đâu phải chỉ có một mình Phòng Bình là bạn khác giới.
Vũ trường này cũng khá có tiếng trong ngành, có rất nhiều kẻ liều mạng mượn nơi ăn chốn ngủ ở chỗ bà chủ, cô ta ngưỡng mộ sự máu me của bọn chúng trong cuộc sống buồn tẻ khô khốc của mình, còn bọn chúng thì lại cần có một không gian để hít thở.
Đeo mặt nạ sân khấu lên, bắt chước “Mặt Nạ”, là chủ ý hắn nghĩ ra để thu hút được sự chấn động càng lớn.
Hắn đã nghĩ đây sẽ là một kế hoạch vô cùng hoàn hảo – mấy người xông vào kho bạc, đem hết đống tiền chất đầy như núi, nhảy lên xe nghênh ngang rời đi, còn cảnh sát sẽ chẳng đến kịp để bắt bọn chúng….
Ở vũ trường dưới lòng đất, đó là chuyện mà mấy kẻ liều lĩnh đó nói suốt cả ngày.
Vậy mà cái ngày ra tay cướp kho bạc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn – cũng không biết có phải gặp ma quỷ gì rồi hay không, lúc xe của bọn chúng tông vào cửa bên, bên trong đã có một đám cướp đứng sẵn ở đó.
Một tên trong số đó không hề do dự mà chĩa thẳng súng vào chúng bóp cò, mấy tên đồng bọn mà Phòng Bình tìm được từ vũ trường cũng được coi là lão làng, ngay lập tức bắn trả; trong lúc hỗn loạn, hắn loạng choạng ngã xuống đất, bị đồng bọn đứng cạnh kéo dậy.
May ở chỗ rất nhanh đối phương đã rút lui, nhường kho bạc lại cho bọn hắn.
Hắn còn chưa kịp thở phào một hơi đã lại nghe thấy tiếng nổ của xe chở hàng ở bên ngoài vọng vào.
Không còn phương tiện di chuyển nữa, chúng chỉ có thể đem theo một số tiền nhất định để chạy trốn, Phòng Bình dẫn đầu chạy vào trung tâm bách hóa, ở đó đông người, có thể hòa vào đám đông rồi nhân cơ hội trốn thoát.
Vài người chia nhau ra chạy, hắn với một tên đồng bọn khác cùng chen chúc vào khu thực phẩm, giữa những tiếng la hét inh tai, hắn đẩy khách hàng mở lối đi; không biết tại sao, Phòng Bình bất giác liếc mắt về hướng của đồng bọn.
Hắn nhìn thấy khoảnh khắc cổ họng của tên kia bị cắt.
Một người thanh niên cao ráo với mái tóc dài đi lướt qua đồng bọn của hắn, tên đó thậm chí còn không dùng dao của chính hắn mà cầm con dao mở xúc xích trên quầy, động tác của hắn nhanh nhẹn như một con bướm vẫy cánh – Phòng Bình thậm chí còn hồ nghi rằng ngoài hắn ra, không có ai chú ý đến gã tử thần trẻ tuổi đó cả.
Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, con dao theo quán tính cắt qua cổ họng của đồng bọn, sau đó tạo thành một đường vòng cung hoàn hảo rồi rơi trở lại trên quầy.
Người thanh niên hòa vào đoàn người đang hoảng loạn đi về hướng còn lại, hắn ta trông vô cùng tự nhiên trong đám đông, vừa chầm chậm bước đi vừa đưa tay lấy dây chun đen buộc tóc.
Phòng Bình thoát khỏi trung tâm bách hóa, vứt hết tất cả số tiền cướp được cùng với áo khoác và mặt nạ ở một góc ngoặt, hắn sống rồi.
Lại có một đội tuần tra đi qua con hẻm nhỏ, hắn ép chặt vào sát tường, không dám nhúc nhích.
Đúng vào lúc này, một giọng nói ở phía đối diện vang lên.
Giọng nói trẻ tuổi: Bọn chúng cũng đâu có biết mày trông thế nào, sợ cái gì?
Phòng Bình quay đầu lại, không biết từ lúc nào đối diện hắn đã xuất hiện một người đứng sừng sững, trong tay người đó cầm một chiếc mặt nạ sân khấu che đi mặt mũi, hiển nhiên chính là chiếc mặt nạ vừa bị Phòng Bình ném đi.
Mặt nạ được bỏ xuống, phía sau nó là một khuôn mặt vừa trẻ tuổi vừa vô hại.
Sở Giá Quân: Lần đầu tiên tao gặp mấy thằng nẫng tay trên đấy, vị đại ca này, mày…
Hắn không định đợi cho người này nói hết câu, quay đầu liền bỏ chạy; Sở Giá Quân cũng không ngờ tên này nhát gan như thế, để hắn chạy đi mấy bước.
Nhưng hắn cũng chỉ chạy được vài bước.
Bắp chân của Phòng Bình bị gã giẫm từ đằng sau, cả người quỳ phịch xuống đất.
Hắn bị Sở Giá Quân lật người lại, nòng súng cắm thẳng vào trong miệng.
Không phải súng lục, mà là một khẩu súng trường.
Sở Giá Quân giẫm lên người hắn ta, nòng súng dí vào miệng hắn.
Sở Giá Quân: Hai ta chơi một trò chơi có được không?
Sở Giá Quân: Tao đếm đến ba, nếu như có chuyện gì xảy ra khiến tao không bóp cò được thì tao tha cho mày.
Sở Giá Quân: Mày từ trên trời rơi xuống nẫng tay trên của tao, tao cũng phải giúp mày hỏi ý trời xem sao chứ nhỉ.
Sao nào? Đại ca, có chơi không?
Phòng Bình liều mạng lắc đầu từ chối.
Sở Giá Quân: Không chơi cũng phải chơi, ba… hai…
Sở Giá Quân: Một…
Bỗng nhiên có tiếng bíp bíp vọng lại từ trong hẻm – máy nhắn tin của gã vang lên.
Sở Giá Quân khựng lại một lúc, gỡ máy nhắn tin từ thắt lưng xuống nhìn một cái, miệng lẩm bà lẩm bẩm: Sao anh ta lại quay về rồi…
Gã thu lại súng, đá văng Phòng Bình đi: Cút, tao phải về học tiếng Anh rồi.
Phong Bình vừa lăn vừa bò, mới bò được hai bước lại bị nòng súng giữ cổ áo, kéo hắn quay trở lại.
Sở Giá Quân: Nếu mày còn muốn làm một vụ nữa thì giờ này tuần sau ở chỗ này đợi tao.
Phòng Bình: Rốt cuộc mày là ai…
Sở Giá Quân: Mày không đến cũng được thôi.
Tao biết cái vũ trường dưới đất kia, biết bà chủ có qua lại với người trong giới…
Phòng Bình: Mày muốn giết cô ấy? Không phải… mày muốn báo cảnh sát bắt cô ấy?!
Sở Giá Quân chớp mắt nhìn hắn, xoay đi xoay lại máy nhắn tin trong lòng bàn tay.
Sở Giá Quân: Cô ta rất thích tao.
Tao nói cho cô ta biết tao là ai thì cô ta sẽ để tao ở lại qua đêm thôi.
Đến lúc đó buộc tay chân của mày lại trước, bịt miệng mày rồi ném xuống gầm giường, lúc tao với cô ta làm thì mày nằm gầm giường nghe…
Phòng Bình vừa co giò chạy vừa hét lớn: Mày cút! Cút đi!
Rất nhanh đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Sở Giá Quân có chút mơ màng nhìn về hướng hắn chạy, không ngờ người này lại có phản ứng lớn đến thế.
-
Lúc Sở Giá Quân đẩy cửa vào nhà, Kỷ Dũng Đào đang ngồi trên sô pha xem tin tức buổi tối, trên bàn có bày một lon bia.
Kỷ Dũng Đào: Tối thế này mà đi đâu thế?
Sở Giá Quân tiện tay ném balo xuống gầm giường quân đội: Đi chơi bóng với bạn.
Kỷ Dũng Đào: Tối như này vẫn đá bóng?....!Đúng là còn trẻ nhiều sức lực.
Sở Giá Quân: Anh Dũng, sao anh về muộn thế? Lúc em ra ngoài thấy kho bạc đối diện lại có chuyện, có phải là…
Kỷ Dũng Đào cười khổ – đội hai làm mất dấu đám cướp, giờ lão Lưu tăng ca cả ngày, dẫn người đi lục soát đám người cướp kho bạc; mặc dù Kỷ Dũng Đào tóm được cả tiền lẫn người cướp ngân hàng, nhưng vấn đề ở chỗ người thanh niên đó quyết định không hé răng nửa lời.
Nói tình nói lý cũng vô dụng, dùng biện pháp mềm cũng không được nốt, đành phải tìm cách khác.
Chuyện này giao cho người có chuyên môn phụ trách, đội của anh họp xong là có thể tan ca về nhà.
Kỷ Dũng Đào sờ gáy của gã: Toàn là mồ hôi.
Tiểu Phi, đá bóng có mệt không?
Sở Giá Quân: Cũng hơi mệt, chạy theo bóng lâu ơi là lâu.
Kỷ Dũng Đào cười haha: Đi thôi, ra ngoài ăn đêm.
Sở Giá Quân: Dạo này anh tiêu xài hào phóng ghê, vừa mua máy nhắn tin cho em, lại còn ra quán ăn đêm nữa…
Miệng thì nói một đằng, tay thì vẫn luồn qua ôm lấy Kỷ Dũng Đào, cùng bước ra cửa.
Sở Giá Quân: Anh Dũng này, có phải anh sắp thăng chức rồi không?
Gió đêm thổi qua sông Ái Nha, đem theo cả hơi lạnh và mùi hôi từ dòng sông bị ô nhiễm trầm trọng.
Mặt sông có rất nhiều túi rác nổi lềnh bềnh, tất cả đều là người dân sống cạnh đó tiện tay ném xuống.
Đợi đến khi hè về, mùi bốc lên còn thối hơn, trong sông không có cá mà lại có chạch.
Có mấy thằng nhóc trần truồng ở chỗ nước nông đào bới chạch, lâu lâu lại la hét om sòm.
Kỷ Dũng Đào châm một điếu thuốc, dựa vào lan can nhả khói.
Anh nghe được mấy tin đồn, bên trên rất không hài lòng với Lưu Vĩ Đức; đại đội trưởng Lý Vũ đang trong thời kỳ quan trọng cho việc thăng quan tiến chức nên yêu cầu tỷ lệ phá án ngày càng cao, khả năng phá được án lớn thực ra được đặt lên người Kỷ Dũng Đào nhiều hơn.
Nếu Lý Vũ thuận lợi “lên tỉnh” thành công, chắc chắn sẽ dẫn theo người của mình ở thành phố A đi theo, bồi dưỡng thành cánh tay trái và cánh tay phải đắc lực, anh ấy sẽ đưa ai theo đây?
Trong đội có rất nhiều người biết trước đây lão Lưu được điều động vào tuyến một không phải là vì muốn làm hình sự, mà là vì vị trí này thu nhập cao, có thể nuôi gia đình – sau khi sinh, con gái của lão kiểm tra ra bệnh tiêu hóa rất phức tạp, phải uống sữa bột đặc biệt, một túi những 60 tệ.
Thế nhưng Lưu Vĩ Đức rất đôn hậu và nghe lời cấp trên.
Biểu hiện của lão Lưu và Kỷ Dũng Đào trong những vụ án gần đây có khả năng lớn sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Lý Vũ – đưa ai theo, ai sẽ cùng thăng chức lên tỉnh, ai ở lại làm